Vô Tiên

Chương 99: Bị tấn công (1)




Ba người này mặc trang phục đạo sĩ khiến người ta thấy thiện cảm. Ba người nói chuyện rất khẽ, hẳn là cố ý nhưng không giấu được thính giác của Lâm Nhất.

Đạo sĩ lớn tuổi có khí tức trầm ổn, hẳn là người có nội công không tầm thường. Hai đồ đệ của ông cũng có thân thủ không kém. Nói vậy, ba sư đồ này hẳn cũng phải có lai lịch không tầm thường.

Lâm Nhất đang suy nghĩ thì thấy Kim Khoa đi tới, hắn ra vẻ không biết, bưng bát trà lên.

- Hứa sư muội ăn có no chưa? Có ăn được nữa không?

Kim Khoa lắc lư cánh tay, mang theo dáng vẻ ăn uống no đủ đi tới. Gương mặt xanh xao của y đã trở về màu vàng đất, nhìn chằm chằm vào cổ trắng ngần của Hứa Nguyệt, trong đôi mắt cũng đỏ lên.

Hứa Nguyệt chợt xấu hổ, đứng lên nói:

- Chào Kim sư huynh!

- Tưởng huynh cùng Đại huynh cũng ăn xong rồi sao?

Kim Khoa lại cười ha hả nói với hai người nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Hứa Nguyệt. Hai người kia đều gật đầu hàn huyên hai câu với y. Chỉ có Lâm Nhất cầm bát trà ngồi bất động, sắc mặt bình tĩnh như không coi ai ra gì.

Kim Khoa liếc xéo về phía Lâm Nhất, trong lòng không khỏi tức giận nhưng dường như còn e ngại nên chỉ hừ lạnh một tiếng. Đồ nhà quê, ta sẽ chờ xem!

Mọi người ăn uống xong, Mộc quản gia móc bạc vụn ra tính tiền rồi đánh tiếng cho đoàn người lên đường.

Có lẽ vì cưỡi ngựa vụng về nên Lâm Nhất vẫn đi ở cuối. Mọi người đều đã quen với điều này.

Không ai biết Lâm Nhất ngồi trên lưng ngựa đang giả vờ giả vịt, trong lòng lại suy nghĩ về mấy đạo sĩ vừa rồi.

Ba sư đồ đạo sĩ kia đã sớm không còn bóng dáng. Mấy người này tới Thiên Long phái vì chuyện gì? Chuyến này là tiện đường, vì sao phải rời đi vội vàng như vậy? Vừa rồi ba người này đi cũng thật kỳ lạ!

Không biết từ khi nào, Lâm Nhất cứ thích miên man suy nghĩ. Bình thường không có luyện công thì nhập định, chỉ cần đầu óc có chút rảnh rỗi, lúc nào cũng theo thói quen suy đi nghĩ lại. Giờ gặp được nhiều người, nhiều chuyện, hắn lại càng suy nghxi nhiều hơn, cảm nhận nhiều hơn, lĩnh ngộ cũng không ít.

Dần dần cứ như vậy, lúc Lâm Nhất một thân một mình, bóng dáng càng thêm cô đơn, ánh mắt cũng càng thêm đờ đẫn. Trong mắt hắn hình như có phong cảnh khác nhau không ngừng qua lại. Tuy nhiên Lâm Nhất cũng càng ngày giống như một tiểu tử ngốc thích ngây người.

Con người khi còn sống chỉ cần không dừng bước chân đi tới thì sẽ không ngừng trưởng thành biến hóa. Tất nhiên cùng với đi về phía trước còn có nguy hiểm đáng sợ cùng với những long đong lận đận mà ta chưa biết được.

Mười con ngựa chạy chậm trên đường, thoáng cái đã đi hết năm sáu dặm đường. Đột nhiên, vẻ mặt Lâm Nhất chợt nghiêm lại, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác rồi khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu. Nếu như lúc này hắn bảo mọi người cảnh báo, người ta làm sao có thể tin tưởng được? Hắn còn có thể gia nhập Thiên Long phái sao?

Trong lòng hắn có chút làm do dự, trong miệng khẽ kêu lên:

- Tưởng huynh, Đại huynh, Hứa cô nương chờ ta một chút!

Ba người nghe tiếng, nghĩ tới Lâm Nhất cưỡi ngựa không tốt nên mỗi người đều chạy chậm lại, kéo dài khoảng cách với mấy người phía trước.

Còn chưa đợi ba người hỏi thăm Lâm Nhất có chuyện gì, trước mặt đột nhiên vang lên tiếng cung bắn.

Trong chớp mắt, tiếng ngựa hí cùng tiếng mắng chửi vang lên đầy hỗn loạn.

Mấy người vội vàng kéo chặt dây cương và dừng lại, vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn về phía trước.

Sáu người và ngựa phía trước đều ngã xuống đất, ngựa hí không ngừng. Trên thân ngựa có cắm mấy mũi tên thép. Hai bên đường chẳng biết đã có khoảng hai mươi người bịt mặt xông ra, bao vây sáu người Mộc Thanh Nhi cùng Mộc quản gia từ lú nào.

Mấy người áo đen giơ cánh tay lên, lại nghe có tiếng động vang lên, ở đó lại có tiếng kêu thảm.

Trên đùi của hai tiêu sư bị trúng tên, ngã nhào xuống đất.

Cánh tay trái của mộc quản gia cắm một mũi tên, máu rơi ra, đang lảo đảo. Trong tay Kim Khoa cầm trường kiếm không biết tìm được ở đâu ra, mồ hôi lạnh tuôn ra, mặt vàng như nến.

Mộc Thanh Nhi cùng sư tỷ ngược lại đứng sóng vai, mặt sắc đầy giận dữ!

Tưởng Phương Địa chấn động, hít sâu một hơi. Gã trợn tròn mắt, trên cổ nổi gân xanh và định lập tức xông vào cứu người.

Lâm Nhất thấy vậy thì thầm nghĩ không tốt, sáu người trước mặt đều có binh khí lại vừa vặn bị vây ở giữa. Mà bốn người còn lại, từ mình ra thì đều tay không tấc sắt, bất kể võ công thế nào, nhưng đám người bịt mặt đối diện đều trông rất lão luyện. Bây giờ vọt vào chưa chắc đã là chuyện tốt.

Khi hắn vừa muốn ra tay ngăn cản...

- Tiểu tử thối đứng lại cho ta, lăn xa ra thì lão tử có thể tha cho khỏi chết!

Đối diện đột nhiên vang lên một tiếng quát chói tai, vô cùng vang dội lại lộ ra khí phách ngang tàng, không cho phép nghi ngờ, Tưởng Phương Địa nghe được, bước chân lập tức do dự.

- Hừ! Lão phu chỉ cần Mộc Thanh Nhi, số còn lại ngoan ngoãn thả binh khí xuống, nếu không đều phải nhận lấy cái chết!

Người nói chính là một kẻ bịt mặt có dáng người gầy gò, nghe giọng nói thì hẳn là một lão già.

- Phì! Các ngươi là ai mà dám gây chuyện ở ngay dưới chân của Thiên Long phái ta, chẳng lẽ cá ngươi đã ăn gan báo rồi sao?

Mộc Thanh Nhi cầm thanh đoản kiếm trong tay, tức giận tới mức lông mày dựng ngược, lớn tiếng quát, dáng vẻ vô cùng oai phong. Thật không hổ danh là con gái của chưởng môn, khí thế không tầm thường.

- Ha ha! Tiểu nha đầu, gan báo thì có gì ngạc nhiên chứ! Lão phu thật sự đã ăn rồi. Ngươi ngoan ngoãn thả binh khí trong tay xuống, lão phu sẽ bảo vệ tính mạng cho ngươi!

Người bịt mặt cười giễu cợt một tiếng và mở miệng nói. Y nhất định phải bắt được Mộc Thanh Nhi. Lần này cướp được tiểu nha đầu vào trong tay, y còn sợ Mộc Thiên Thành không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?

Người bịt mặt căn bản không để tâm đến mấy người trẻ tuổi Tưởng Phương Địa. Y đã tốn nhiều công sức bày kế rất lâu, hôm nay nhìn thấy sắp thành công, tiểu nha đầu này có chạy đằng trời.

- Hừ! Dám động tới tiểu thư nhà ta thì phải qua được cửa ải của lão phu đã!

Mộc quản gia cũng không quan tâm tới cánh tay bị trúng tên, tung người nhảy lên thật cao. Lão vung tay phải lên, một thanh trường kiếm đâm về phía người bịt mặt với tốc độ nhanh như chớp.

Người bịt mặt thấy Mộc quản gia với khi thế giống như mãnh hổ, lưỡi kiếm đâm tới lạnh thấu xương thì trầm giọng quát:

- Tới rất hay...

Dưới chân y thoáng di chuyển rồi bỗng nhiên nhảy lên, một tay thoải mái đánh về phía Mộc quản gia.

Khi thấy trường kiếm của Mộc quản gia sắp tới ngực, người bịt mặt không chút hoang mang, bàn tay khẽ lật và vỗ vào trên thân kiếm.

Trường kiếm “Oong” một tiếng đã lệch ra ngoài, kiếm đâm hụt vào khoảng không.

Không chờ đối phương rút lại trường kiếm, bàn tay của người bịt mặt đã thuận thế đánh ra.

Mộc quản gia thấy đối diện dùng tay không, ỷ vào trường kiếm sắc bén cùng một thân có võ công không kém nên tưởng rằng có thể chống lại người này, để tiểu thư thoát khỏi bị vòng vây. Mình cùng Mộc gia là một người vinh, tất cả đều vinh, một người tổn hại tất cả đều tổn hại, cộng thêm phía sau còn có một cháu ngoại. Trong tình thế nguy cấp, lão tất nhiên phải liều mạng mới được.

Nhưng lão không ngờ người bịt mặt này lại có võ công cao siêu như vậy, bản thân lão lại không phải phải là đối thủ.

Trường kiếm dĩ nhiên không kịp rút về nên Mộc quản gia cắn răng dùng tay trái che ở trước ngực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.