Vô Tiên

Chương 982: Tử tù (1)




- Liễu tú tài, ngươi không thể nhỏ tiếng một chút sao...

Tề Hắc Tử oán trách một câu rồi vội vàng uống sạch cháo loãng, lúc này mới che tai co người lại.

- Cong cong cong...

Vỏ đao nện vào song sắt, một sai dịch hung ác nổi giận mắng:

- Còn chưa chém đầu, ồn ào loạn cái gì...

Liễu tú tài cố nhịn xuống khiếp sợ trong lòng, bị dọa đến run rẩy và vội vàng ôm lấy đầu, ra vẻ nghe lời.

- Thịch thịch thịch...

Có tiếng bước chân vội vàng vang lên. Trong viện bỗng nhiên xuất hiện thêm bốn năm sai dịch cầm vũ khí, trên gương mặt người dẫn đầu đầy dữ tợn, kèm theo hơi rượu gắt một tiếng, mắng:

- Quy củ cũ, một người mười gậy!

Cánh cửa tử lao bị mở ra, mấy sai dịch như sói như hổ trong tay cầm gậy lại xông vào, đánh về phía ba người ôm đầu bên trong

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Nương ơi! Đánh chết người rồi... Ối...

Trong tử lao, tiếng gòa khóc thê thảm của Liễu tú tài cực kỳ bi ai. Nghe thôi cũng khiến cho người ta kinh hãi run sợ. Đồng sẹo cùng Tề Hắc Tử lại cắn răng rên rỉ, cố chịu những đau đớn do gậy đập lên người.

Đợi sau khi các sai dịch khóa cửa rời đi, ba người đầy máu nằm bò trong đống lá trên mặt đất, vẫn còn khẽ rên rĩ và tranh cãi với nhau.

- Tên Liễu quan tài chó chết, kêu gào làm cho gậy gộc tới, ngươi đáng đánh!

Đồng sẹo rên rỉ còn không quên mắng chửi người. Trên mặt Liễu tú tài đầy nước mắt nước mũi nhưng vẫn có chút ít vênh váo nói:

- Cái này lại gọi làm kẻ sĩ có thể giết chứ không thể chịu nhục! Thà bị gậy đánh còn hơn để cho bọn đạo chích càn rỡ, còn đây là khí tiết của văn nhân, đám người tầm thường các ngươi sao có thể so sánh được! Hì hì!

Hắn ta cười còn khó coi hơn cả khóc, nhe răng nhếch miệng giống như quỷ!

Đồng sẹo nghiến răng nghiến lợi bực bội nói:

- Một tên miệng thối, ngoại trừ thối ra chỉ biết khóc phụ thân gọi nương, đây là khí tiết chó má gì chứ? Trong bụng thật ra chỉ rặt những ý xấu, mẹ nó!

Tiếng mắng của hắn đổi được sự phụ họa của Tề Hắc Tử:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Đúng vậy! Ta cũng bị đánh theo, chẳng phải là oan uổng sao?

- Mẫu thân ngươi, cút đi, ở đây có ai không oan uổng chứ?

Đồng sẹo đầy một bụng tức không có chỗ trút, mở miệng lại mắng Tề Hắc Tử.

Một kẻ cùng hung cực ác, một kẻ nén giận; một kẻ xấu, một kẻ ngu! Liễu tú tài lau nước mắt, liếc mắt nhìn hai người anh không ra anh, em không ra em, trong lòng tự nhiên thấy sảng khoái. Trên mông đau vì bị gậy đánh khiến hắn không nhịn được nhếch miệng hít sâu một hơi, lại cười nói:

- Tề Hắc Tử chẳng qua là vào thành bán chút đồ săn bắn được, lại không chịu đưa tiền cống nộp cho sai dịch đi tuần tra trên đường, trong lúc bối rối bị bắt vào thì tỉnh tỉnh mê mê ký tên lên bản cung khai, lúc này mới thành một tử tù. Ngươi oan! Nhưng ngươi đần độn ngu dốt, lại suy bụng ta ra bụng người, bị hãm hại như vậy lại không oan!

Thấy hai kẻ chớp chớp mắt giống như đang nghe thiên thư, Liễu tú tài khinh thường lắc đầu, lại cố ý khoe khoang, chậm rãi tiếp tục chỉ điểm:

- Đồng sẹo giết người phóng hỏa, chính là kẻ xấu nghe tiếng đã lâu, bất kể vì sao mà bị mất đầu đều không oan uổng... Người thật sự hàm oan chính là Liễu mỗ...

Nói tới bản thân thì không khỏi thương tâm, Liễu tú tài chán nản, than thở:

- Ta không phải chỉ uống rượu hoa không mang tiền sao? Dựa vào cái gì mà coi một người đọc sách như ta là kẻ xấu? Bên trong huyện thành xuất hiện mấy vụ án mạng kỳ lạ, không thể nào xét tới cùng, huyện úy đại nhân lại lấy chúng ta ra gánh tội thay, điều này mới hoang đường làm sao! Chỉ đợi lệnh phán xử của quận thành đưa xuống thì cương đao gặp gáy, chỉ có một con đường chết! Oan uổng quá! Đáng thương quá! Trong nhà ta còn có mẹ già...

Lúc này, bóng đêm buông xuống, trời rất lạnh. Trong viện đốt một đống lửa làm xung quanh sáng lên. Mấy tên lính canh ngục đi tới sưởi ấm, trước cửa tử lao không người trông coi. Liễu tú tài như khóc như than khiến cho Đồng sẹo phiền lòng. Hắn quay đầu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, dưới mái tóc rối bù là đôi mắt sáng lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.