- Lệnh bài đâu?
Lâm Nhất lộ ra vẻ mặt sầu khổ, hai tay giang ra và giải thích:
- Trước đó thật ra ta có một lệnh bài bằng sắt, nhưng đã trả lại cho Thiếu tiêu đầu rồi.
Nam tử trông cửa ngẩng đầu lên và liên tục xua tay, thậm chí lười nói câu nào chỉ ra hiệu cho hắn nhanh chóng rời đi.
Lâm Nhất thấy thế thì cười gượng lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là xoay người bỏ đi.
Trong lòng hắn nghĩ thầm, đây tính là chuyện gì vậy? Đi ra thì được mà tiến vào trong lại cần lệnh bài. Nhưng Mộc quản gia cũng không thông báo gì. Cũng trách mình không hỏi mấy người Tưởng Phương Địa. Nhưng ai có thể ngờ được những điều này chứ? Ra được lại không vào được? Chẳng lẽ mình còn phải đi tới cửa chính để báo cáo thân phận của mình, nhờ người cho mình vào trong sao?
Mà thôi, vẫn không cần đi nhìn sắc mặt của người khác.
Lâm Nhất đi tới góc tường của tiêu cục, khóe miệng cong lên. Hắn giả vờ không có việc gì, quan sát khắp nơi một lúc thấy không có ai chú ý tới mình mới dùng tay bấm ấn quyết và che giấu thân hình, dưới chân lập tức điểm một cái, bay lên cao, lướt qua tường viện rồi thoải mái rơi vào trong viện.
Ánh sáng yếu ớt lóe lên, Lâm Nhất lộ ra thân hình. Hắn cũng không ngẩng đầu lên đã đi về phía viện nhỏ.
- Lâm sư huynh trở về rồi!
Còn chưa đi vào trong sân, Lâm Nhất đã gặp được Hứa Nguyệt. Giọng nói trong trẻo của nàng vang lên, làm cho Tưởng Phương Địa cùng Đại Viễn Hải trong viện nghe tiếng đều đứng dậy.
Lâm Nhất mỉm cười gật đầu, lại lên tiếng chào hai người Tưởng Phương Địa. Hứa Nguyệt đi theo phía sau hắn, trong đôi mắt sáng ngời, hiển nhiên tâm tình không tệ.
- Ha ha, Lâm huynh đệ về là tốt rồi. Chúng ta còn sợ ngươi uống say không về được đấy!
Tưởng Phương Địa đi tới trước mặt Lâm Nhất và vỗ nhẹ vào vai hắn, cười ha hả nói:
- Huynh đệ đúng là tửu lượng tốt. Người như Kim Khoa cuối cùng lại không địch nổi huynh đệ. Ha ha, Tưởng mỗ phục rồi!
Kim Khoa dáng vẻ vạm vỡ đầy sức lực, Lâm Nhất so sánh với hắn có vẻ gầy gò hơn.
- Tại hạ chẳng qua có thể uống thêm chút rượu mà thôi, chỉ là một vò rượu hình người không đáng để Tưởng huynh hâm mộ.
Lâm Nhất khiêm tốn khoát tay.
- Phì...
Hứa Nguyệt phì cười, chạy trở về trong gian phòng.
Tưởng Phương Địa cười ha hả nói:
- Ha ha, Tưởng mỗ cũng muốn làm vò rượu, chỉ sợ không chứa được bao nhiêu rượu,. Lâm huynh đệ thật biết nói đùa.
Lâm Nhất không hiểu vì sao Hứa Nguyệt lại cười, chỉ có điều hôm nay hắn thật sự đã chọc ghẹo Kim Khoa. Nghĩ đến đây, hắn hỏi ngược lại:
- Tưởng huynh, Kim Khoa không sao chứ?
Tưởng Phương Địa vung tay lên, không quan tâm nói:
- Chỉ là uống nhiều rượu, ngủ một giấc là tốt rồi.
Đại Viễn Hải nghe vậy lại nhíu mày. Không ngờ Lâm Nhất bỗng nhiên quay sang toét miệng cười, nói:
- Đại huynh có gì muốn nói sao?
Đại Viễn Hải thoáng ngẩn người ra và hơi do dự, ngước mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, thản nhiên nói:
- Lúc chúng ta quay lại thấy Mộc quản gia có vẻ rất tức giận, Lâm huynh đệ biết là được!
Đại Viễn Hải hiếm khi mở miệng nói, lời lẽ cũng rất có chừng mực, lại làm cho Lâm Nhất thấy có thiện cảm, đây rõ ràng là bảo mình sau này phải cẩn thận.
Đắc tội Mộc quản gia cùng Kim Khoa, cuộc sống sau này rõ ràng sẽ không tốt.
Nhưng trong lòng Lâm Nhất cũng thấy rất oan uổng, ta cuối cùng là trêu ai ghẹo ai, làm cho một già một trẻ này để ý tới mình như vậy chứ!
Thôi đi bước nào nhìn bước đó, ngươi chọc ta thì cũng phải có bản lĩnh mới được!
Mấy người trong viện nói đùa với nhau, sau khi ăn xong bữa cơm chiều thì quay về phòng mình nghỉ tạm.
...
Lâm Nhất ngồi ở trên giường, trước mặt bày mấy bình rượu như người ta bày quán ngoài vỉa hè. Chỉ là hắn cầm hồ lô rượu trong tay và cúi đầu im lặng suy nghĩ.
Ngón tay hắn điểm một cái, linh thạch lớn bằng hạt đậu trong hồ lô đã nhẹ nhàng bay đến trong tay của Lâm Nhất. Linh khí của rượu trong hồ lô theo mùi rượu dần dần biến mất trong không trung. Hắn thò tay lấy nắp hồ lô ra và đưa thần thức vào trong. Rượu trong hồ lô đảo nhẹ, linh khí lại không hề tiết ra. Hồ lô này có manh mối, có thể che đậy làm cho linh khí không tan, đúng là vật không tầm thường! Sư phụ có nó từ đâu ra vậy?
Hai mắt Lâm Nhất khép hờ và lẳng lặng hồi tưởng xem ghi chép ở trong Bách Thảo Hối Soạn cùng Tạp ký Đông Du có ghi chép gì liên quan không.
Cuối cùng, hắn tìm được ở trong Tạp ký Đông Du có trang có miêu tả vật liên quan đến nó. Bên trong ghi lại ở dưới Nguy Nhai của hải đảo có mọc một loại hồ lô, phải trăm năm mới có khả năng ra hồ lô, hồ lô màu tím sọc vàng, tên gọi là hồ lô Tử Kim là vật yêu thích của tiên nhân. Về phần hồ lô này có tác dụng gì thì trong Tạp ký Đông Du không có nói nhiều.
Lâm Nhất không khỏi bội phục sư phụ. Linh vật trên thiên địa này phải trăm năm mới trưởng thành, cũng không biết năm đó lúc sư phụ dạo chơi trong thiên hạ đã nhận được ở chỗ nào và khi nào. Nói vậy, thứ trong tay mình hẳn là hồ lô Tử Kim.
Bất kể thế nào, chỉ cần là đồ sư phụ để lại thì chính là bảo bối!
Lâm Nhất ném linh thạch trong tay vào hồ lô. Ngón tay hắn vẫy một cái, rượu ngọt Thiên Thu Phức giống như một con rồng bạc nhỏ bay từ trong vò rượu ra và rót vào hồ lô. Hắn búng ngón tay một cái, con rồng bạc rụt trở lại, hồ lô dĩ nhiên đã đầy.
Sau khi cất xong hồ lô, trong tay của Lâm Nhất lại xuất hiện thêm một khối linh thạch. Hắn nhẹ nhàng bóp nát thành mấy mảnh và lật lượt ném vào vò rượu.
Sau này luyện công, có linh tửu tự chế linh trợ giúp, không biết sẽ có hiệu quả thế nào. Trong lòng hắn rất chờ mong.
Sau khi hoàn thành linh tửu, thần thức tra xét bên ngoài viện một lượt, Lâm Nhất mới tắt đèn.
Trong đêm tối, hắn thong thả nhập định...