Vô Tiên

Chương 940: Mộng hồi (1)




Lâm Nhất cầm theo bình rượu ngồi trước mộ phần. Mộc Thanh Nhi sau khi ngồi xuống theo lại nói:

- Ngươi nói ngươi không được tính là đẹp trai, thật sự không hiểu sư tỷ thích ngươi ở điểm gì.

Nàng ta lại uống một ngụm nhỏ, thần sắc thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn tư thế, đúng thật là người hay uống rượu.

Thần sắc hơi lộ vẻ xấu hổ, Lâm Nhất trầm mặc không lên tiếng. Mộc Thanh Nhi nói:

- Sư tỷ chưa bao giờ nhắc tới ngươi, nhưng ta lại hiểu tâm tư của nàng ta. Nàng ta từng nói, thích một người, để ở trong lòng là được rồi. Khi rảnh rỗi thì nghĩ tới, cả đời sẽ qua đi.

Nói xong, nàng ta đã rưng rưng nước mắt.

- Ngươi nói ngươi vừa không anh tuấn, tính tình lại thối, vì sao lại vẫn có người thích ngươi. Nghe nói Lan tiền bối cũng gặp nạn vì ngươi. Trên đời này vì sao người tốt lại không sống lâu, mà người xấu thì lại tiêu diêu tự tại?

Hồ lô đã rỗng, Mộc Thanh Nhi giật lấy bình rượu của Lâm Nhất, rượu và nước mắt hòa vào nhau, cứ như vậy bất chấp mà đổ xuống.

- Mộc gia bị hủy, vô số tộc nhân bị giết... Bọn họ thân là tu sĩ, ngày xưa đều ra vẻ đạo mạo, nhưng dưới lợi ích, lại điên cuồng thú tính. Người giang hồ phàm tục còn bị tiết chế, con bọn họ lại bằng vào pháp lực tu vi mà tùy ý làm bậy, vô pháp vô thiên...

Nửa bình rượu, bị Mộc Thanh Nhi uống không còn một giọt trong nháy mắt. Sắc mặt nàng ta đã đỏ, quay sang Lâm Nhất nói:

- Khi ta ở Đại Hạ nhớ nhà, nhớ cha mẹ. Nhưng khi cha mẹ và sư huynh đệ, sư tỷ đều đi rồi, ta lại nhớ tất cả lúc ở trên biển, nhớ tất cả của Đại Hạ, nhớ tất cả những gì ta đã gặp, nhớ tình cảnh ngươi bị người ta đuổi giết.

Mộng tưởng dùng cả đời để theo đuổi, vào chớp mắt đột nhiên sụp xuống mới phát giác đó chỉ là một hồi hư vọng. Loại tuyệt vọng và bất đắc dĩ này khiến người ngỡ ngàng. Có lẽ cho dù là với tình hình của Mộc Thanh Nhi lúc này! Năm tháng vô tình cũng hữu tình. Điêu linh qua đi, cái không thay đổi là bản tính con người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Nhất lại lấy ra một vò rượu, lặng lẽ đưa sang. Mộc Thanh Nhi lại tựa đầu vào vai hắn, khóc thành tiếng, giống như một đứa trẻ, tìm được chỗ dựa.

Mặc cho Mộc Thanh Nhi nức nở trên vai, Lâm Nhất một mình uống rượu. Không biết nên an ủi nàng ta như thế nào, cũng giống như không biết nên an ủi mình như thế nào! Hắn lúc này vẫn cô độc như xưa, vẫn uống rượu, nghe gió, nhìn mây.

Khóc hồi lâu, phát tiết xong, Mộc Thanh Nhi chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói với Lâm Nhất:

- Đa tạ!

Trên mặt đã không còn vẻ say sưa, cho dù là nước mắt cũng không còn, giống như là chưa từng xảy ra gì cả.

- Nói chuyện của ngươi nghe thử đi.

Mộc Thanh Nhi vén tóc rối, ánh mắt như nhìn thân nhân, nhìn chằm chằm Lâm Nhất.

Trong Cửu Long sơn Ngọa Long cốc, trước mộ của Từ Tử Huyên, Lâm Nhất sau khi đại khái kể lại tao ngộ của mình thì lại nghe Mộc Thanh Nhi nói chuyện. Mấy chục năm trôi qua, giống như một đôi bạn cũ lâu ngày gặp lại. Nàng ta có những lời nói mãi không hết, mà hắn thì cứ vậy lắng nghe. Ba ngày ba đêm trôi qua, bên cạnh hai người đã chất đầy bình rượu, khiến cho mấy vị trưởng lão nội môn tìm tới hoảng sợ.

Mộc Thanh Nhi chính là tổ nãi nãi của Thiên Long, lại cùng một đạo sĩ trẻ tuổi trốn ở trong sơn cốc uống rượu, các trưởng lão thanh danh hiển hách trong chốn giang hồ này nhất thời không biết làm sao.

Bị người ta quấn nhiễu, Mộc Thanh Nhi mắng mấy người đó một hồi, cũng yêu cầu đối phương nhất nhất tiến lên bái kiến sư đệ của nàng ta. Khi biết được người trẻ tuổi trước mắt này chính là quan chủ tiền nhiệm của Huyền Nguyên quan, lại là sư đệ của Thái thượng trưởng lão, mấy trưởng lão quyền cao chức trọng này trợn tròn mắt, bước lên bái kiến!

Nhìn dáng vẻ và vẻ mặt của Mộc Thanh Nhi ở bên cạnh, Lâm Nhất cười cười đứng lên, lấy ra mấy bình đan dược ném tới, lại tặngcho mỗi người một thanh phi kiếm pháp khí. Mấy vị trưởng lão vui mừng quá đỗi, lại bái tạ một phen rồi ai nấy vội vàng rời đi.

- Lâm Nhất, đừng trách ta chiếm tiện nghi của ngươi!

Nói hết trong ba ngày ba đêm, Mộc Thanh Nhi không còn vẻ buồn bã nữa, ngược lại nét mặt tươi tắn. Nàng ta có chút áy náy nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Vốn định cùng ngươi tới Cửu Long sơn tiêu khiển mấy ngày, lại bắt ngươi ở đầy tiếp ta ba ngày ba đêm.

Cảnh trí Ngọa Long cốc vẫn như trước. Mà tình cảnh này giống như đã qua mấy đời. Nhìn các trưởng lão của Thiên Long phái đi xa, lại hướng ánh mắt sang Mộc Thanh Nhi ở bên cạnh, Lâm Nhất cười nhạt nói:

- Không sao! Lần này trở về, e là phải ở lại một đoạn thời gian.

- Ngươi vẫn quay lại à.

Sau khi biết được tao ngộ của Lâm Nhất, Mộc Thanh Nhi còn tưởng rằng đối phương cũng như nàng ta chán ghét Đại Hạ, không ngờ hắn lại nói như vậy.

- Khi nên quay lại ta tất nhiên phải quay lại. Có lẽ tất cả chỉ mới là bắt đầu.

Thấy Mộc Thanh Nhi hơi lộ vẻ mất mát, Lâm Nhất nói:

- Đưa hồ lô của ngươi ra đây cho ta xem, còn nữa, nói với ta về Huyền Nguyên quan đi.

Hồ lô bằng tử đằng của Mộc Thanh Nhi không phải là linh vật, nhưng lại là vật hiếm có trong thế tục. Lâm Nhất thử khảm một trận pháp giới tử nho nhỏ vào bên trong, hồ lô vốn to bằng bạn tay lại có thể chứa hai mươi ba mươi cân rượu.

- Huyền Nguyên quan hiện giờ rất không tồi, chính là đạo quan số một thiên hạ! Tình hình cụ thể như thế nào, ngươi hay là tự về mà xem!

Cố ý úp mở, Mộc Thanh Nhi nhìn chằm chằm vào tay Lâm Nhất. Nàng ta tiếp lấy hồ lô, kinh ngạc nói:

- Thủ đoạn này của ngươi cao thật!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.