Vô Tiên

Chương 921: Ánh nắng chiều như máu (2)




- Uổng cho ngươi khoác da người, lại ngay cả súc sinh cũng không bằng! Ngươi hại Kỳ Nhi, giết Vũ Nhi, ta tất giết ngươi, ta tất giết ngươi.

Lâm Nhất không ngừng mắng, quyền đánh xuống liên tục. Chỉ một lát sau, mặt Tiển Phong đã hoàn toàn biến dạng, rên rỉ nói:

- Tha mạng... Sư phụ ta không tha cho ngươi đâu...

- Thầy trò ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, đều đáng chết! Đều đáng chết!

Trong tiếng quát, quyền đầu của Lâm Nhất mang theo từng mảnh máu thịt, hắn vẫn hung hăng nện xuống.

- Bùm bùm bùm.

Huyết nhục bay tứ tung, Tiển Phong bị Lâm Nhất đánh thành một đống thịt băm, hắn vẫn chưa hết giận nện quyền đầu xuống, cho đến khi xuyên thủng xác chết, đập cho gò đá lõm xuống thành một cái hố.

Mãi lâu sau Lâm Nhất mới loạng choạng ngừng lại. Hai mắt vẫn đỏ rực, cả người giống như tắm trong máu, trên đầu, trên mặt, trên người đều là máu. Giống như mất hồn, trố mắt đứng đờ một lúc, mặt hắn mới lật lên rồi ngã quỵ. Bên tai giống như có người đang nói chuyện, chính là một giọng nói già nua mà bá đạo.

Xú tiểu tử, thật đúng là không thể khiến người ta bớt lo!

....

Lâm đại ca, đây là canh cá ta nấu. Ngươi sao không nói gì. Có phải đang nhớ nhà không. Có Vũ Nhi ở cạnh ngươi mà...

...Ánh sáng mặt trời chiếu xuống tiểu viện quen thuộc, thân ảnh hoạt bát đó như ánh lên trước mắt. Trên mặt mát rượi, là nước mắt của Vũ Nhi. Kỳ Nhi, ngươi cũng khóc à.

Không biết ngủ say bao lâu, Lâm Nhất ngâm mình trong mưa chậm rãi mở mắt. Đêm đó sông như máu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Một cơn mưa to qua đi, đảo giữa hồ rất mát mẻ, nước trong những vũng nước đọng chung quanh có màu đỏ chói mắt.

Nhận thấy được thân thể có chút khác thường, Lâm Nhất không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đứng dậy. Đau đớn từ vết thương do kiếm gây ra truyền đến, hắn không nhịn được rên lên một tiếng. Cách đó không xa, Vũ Nhi lẳng lặng nằm đó, khuôn mặt xinh đẹp không nhiễm một hạt bụi, thần thái an tường, như đang ngủ say. Chỉ là nàng ta sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, không bao giờ nắm lấy vạt áo của hắn nữa.

Hai chân cảm thấy trầm trọng và vô lực, Lâm Nhất cắn răng, cố nén đau, chậm rãi đi bên cạnh Vũ Nhi rồi ngồi xuống.

Lúc gặp nạn, có ngươi cứu giúp; Trong bóng đêm có ngươi ở bên cạnh bầu bạn. Vũ Nhi, ta đã coi nàng là thân nhân, một thân nhân cùng chung hoạn nạn. Ngươi là người không cha không mẹ, Lâm Nhất ta chẳng phải cũng vậy sao? Ngươi khiến ta nhớ tới muội tử Thúy nhi của ta, ngươi khiến ta nhớ đến Kỳ Nhi, ta sao có thể bỏ lại ngươi mà đi? Nếu có thể khôi phục tu vi, ta sẽ dẫn ngươi tới quận Lan Lăng. Nếu tu vi vô vọng ta sẽ cùng ngươi ở lại làng chài này cũng có ngại gì? Ai ngờ, trước sinh tử, một thiếu nữ như ngươi lại liền mình đi theo, Vũ Nhi, ngươi bảo Lâm Nhất ta làm thế nào mà an tâm được đây?

Cởi rượu rượu bên hông xuống, ngửa đầu uống một ngụm, rượu chảy cả ra mặt. Một lúc sau, Lâm Nhất thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, cổ họng lạnh ngắt. Hắn nhắm chặt mặt lại, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Vũ Nhi, buồn bã như người mất hồi.

Nửa đêm, trời trong sao sáng, Nguyệt đảo tĩnh lặng được bao phủ dưới ánh trăng, nhưng lại mang theo mấy phần cô độc tang thương.

....

Dưới ánh trắng, ánh sáng bạc chớp động. Lâm Nhất dùng Lang Nha kiếm gọt một khối quan tài đá, lại đào ra một cái huyệt. Tu vi quay trở lại từ lúc nào, hắn không muốn nghĩ nhiều, mà thuận tay vẩy ra tám phiến ngọc phù và mấy chục khối linh thạch, bố trí trận pháp phòng hộ ở xung quanh huyệt, lúc này mới liệm Vũ Nhi.

Một mộ đá hình tròn xuất hiện ở giữa Nguyệt đảo, trên một tấm bia đá là mấy chữ Đông Vũ Nhi chi mộ, lạc khoản là Lâm đại ca.

Hỏa thiêu hết thi thể và huyết nhục vương vãi trên đảo, Lâm Nhất lúc này mới trước mộ trở lại ngồi xuống. Hắn quên cả đau đớn trên người, chỉ lặng lẽ uống rượu, nhìn mộ bia tới xuất thần. Vẫn là tình cảnh trong tiểu viện trước kia, hắn và nàng ta, nhưng nàng ta thì đã an nghỉ dưới lòng đất, không còn thân ảnh động lòng người và tiếng cười nói vui tươi đó nữa.

Một tia rạng đông le lói, lắc lắc hồ lô rượu đã trống trơn, không nén được vẻ mặt cô đơn, Lâm Nhất khe khẽ thở dài. Lúc này, tiếng nói có chút quen thuộc kia lại vang lên.

- Nhìn bộ dạng bất lực của ngươi kìa, thật sự là khiến người ta không chịu nổi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.