Vô Tiên

Chương 917: Nguyệt đảo (2)




Lâm Nhất dương đông kích tây đánh hờ một chiêu, mượn dùng khinh công tới gần đối phương. Gần nhau như vậy, phi kiếm đột kích sẽ khiến người ta không thể tránh được. Nếu dùng trâm gài tóc ngăn cản sẽ mất đi thời cơ giết địch. Chu toàn với một tu sĩ, xui xẻo cuối cùng vẫn là mình, huống chi Vũ Nhi còn ở sau người. Hạ quyết tâm, hắn bất chấp phất tay đâm tới.

Người đánh cá này muốn liều mạng! Phàm thai có thể ngăn cản phi kiếm sao? Người áo đen thầm cảm thấy buồn cười, thấy phi kiếm của mình đã đâm trúng đối phương, lại lập tức bị đẩy ra. Cảnh tượng kiếm đâm xuyên cơ thể, máu tươi văng khắp nơi không hề xuất hiện.

Khi người áo đen đang trố mắt, trâm gài tóc trong tay Lâm Nhất đột nhiên hạ xuống. Đối phương giật mình tỉnh lại thì đã muộn, hự thảm một tiếng rồi gục xuống.

Thở hổn hển, đánh lén đắc thủ, Lâm Nhất không để ý tới thi thểtrên mặt đất, cũng không để ý tới quần áo bị phi kiếm đâm rách, lắc mình chui vào trong sơn động ở giữa gò đá, lập tức lại chạy ra tìm kiếm xung quanh một hồi, lúc này mới quay về trước người Vũ Nhi đang sắc mặt trắng bệch, an ủi:

- Không sao.

Vũ Nhi vẫn còn đang sợ hãi, mắt ngấn lệ oán thán:

- Đại ca, Vũ Nhi lo quá.

Nàng ta nói xong, tới gần vén quần áo đã bị đâm rách của Lâm Nhất lên cẩn thận xem xét.

Thấy da thịt dưới quần áo có một vết máu, Vũ Nhi thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng vẫn nói:

- Đại ca đúng là kỳ nam tử... Nhưng đừng liều mạng như vậy!

Nàng ta vô cùng thân thiết lại rất lo lắng nói.

Lâm Nhất chỉnh lại đấu lạp trên đầu Vũ Nhi, khẽ ừ một tiếng. Đối phương lại nắm chặt vạt áo hắn, giống như là một đứa trẻ, sợ mất đi tất cả trước mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Hai người đi tới trước một sơn động ở giữa gò đá, bên trong âm khí bức người. Trên mặt đất có bốn bồ đoàn, ở bên cạnh còn chất đống vật phàm tục như ngư cụ. Vũ Nhi không ngờ nhận ra một thanh ngư xoa của phụ thân, giống như là hiểu ra gì đó, nàng ta xoay người nhào vào trong lòng Lâm Nhất mà khóc.

Trong thời gian ngắn ngủi, chỉ sợ là nước mắt cả đời đều chảy ra hết, mắt Vũ Nhi sưng đỏ. Lâm Nhất không biết nên an ủi như thế nào, đành phải vỗ nhẹ đầu vai nàng ta, để mặc người trong lòng khóc. Mà hắn thì lại nhìn chằm chằm bốn bồ đoàn đó rồi nhíu mày.

Phụ thân của Vũ Nhi chết ở gần Nguyệt đảo, lúc ban đầu Lâm Nhất còn không để ý. Nhưng khi thôn nhỏ đột nhiên gặp đại nạn, hắn trong làm thầm đoàn. Nói không chừng cũng là vì giống như vậy!

Hai người áo đen tới Vọng Hồ thôn tu vi không cao, sau khi bị mình tức giận giết chết, chỉ bằng vào viên châu và thân thể được thối luyện ở Hóa Long trì so với tu sĩ Luyện Khí thì vẫn hơn nhiều.

Nếu đối phương còn có đồng bạn ở trên đảo, tu vi giữa bọn họ chắc tương đương, đây mới là nguyên do Lâm Nhất có gan tới đây. Mà dẫn Vũ Nhi xem xét sơn động này, chính là là muốn giúp cô nương đáng thương này tìm được tung tích của thân nhân.

Chỉ có điều khi lưu ý đến bồ đoàn trên mặt đất, thần sắc Lâm Nhất trở nên ngưng trọng. Bốn bồ đoàn quây thành một vòng, cái ở giữa hướng về cửa động, ba cái con lại thì cách nhau xa một chút. Hiển nhiên thân phận của bốn người này khác nhau, mà ba người mà giết chết đều là tu sĩ Luyện Khí, vậy người thứ tư ở đâu? Hắn chẳng lẽ là trưởng bối của ba người này?

Lâm Nhất tâm sinh bất an, lấy ngư cụ của phụ thân Vũ Nhi ra rồi quay về. Nơi này không nên ở lâu! Có thể bằng vào gân cốt cường kiện và man lực, giết tu sĩ Luyện Khí đối với hắn mà nói đã là có chút may mắn. Mà nếu đối thủ là tu sĩ Trúc Cơ, e là lại là một chuyện khác.

Sau khi Lâm Nhất dẫn theo Vũ Nhi thạch gò đá, chưa tới chỗ bụi cỏ rậm rạp thì từng đợt hàn ý đột nhiên thổi tới. Hắn biến sắc, đột nhiên xoay người lại. Chỉ thấy xa xa trên bầu trời xuất hiện một đạo cầu vồng kiếm, giống như lưu tinh bay thẳng tới đảo giữa hồ.

Vũ Nhi nhận thấy được sự khác thường của Lâm đại ca, sau đó ngẩng đầu lên, không khỏi ngạc nhiên. Mà Lâm Nhất thì một tay lấy chặn lấy người sau lưng, thầm kêu khổ. Lúc này mà muốn trốn thì đã muộn rồi. Ở trên tiểu đảo này không ai có thể thoát được sự nhanh chóng của phi kiếm.

Lúc Lâm Nhất đang lo lắng thì trên trời xuất hiện dị biến. Lại một đạo kiếm quang bỗng nhiên xuất hiện, phát sau mà đến trước, lập tức xuyên qua đạo cầu vồng kiếm phía trước. Một người áo đen ở bên trên hiện ra thân hình, lờ mờ kêu thảm một tiếng, rồi mang theo một quả cầu lửa trong nháy mắt đã biến mất giữa không trung. Thế này là sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.