Rạng sáng ngày hôm sau, Lâm Nhất rửa mặt xong, theo mọi người ăn sơ qua vài thứ rồi giúp đóng ngựa vào xe. Hắn tự nhận làm không được chuyện ăn không phải trả tiền, ở không bỏ sức.
Chờ xe ra khỏi cửa viện, hắn mới phát hiện có thêm hai chiếc xe, cũng tăng thêm hơn hai mươi người đi cùng.
Viên Phượng Minh cùng Xa Hải chào hỏi Lâm Nhất xong đều đi làm việc của mình. Hắn vẫn đi theo Nhị Cẩu Tử, nhóm xe ngựa lũ lượt đi ra ngoài thành.
Lâm Nhất ngồi trên xe thấy trời vừa hửng sáng, trên đường đã dần dần có người qua lại. Đoàn xe hẳn là đi về hướng đông. Cũng không biết thành của huyện Tứ Bình có mấy cửa thành, nói vậy đây là đi một cửa thành khác.
Chỉ trong giây lát, đoàn xe đã đến cửa thành. Lâm Nhất ngồi ở trước xe tất nhiên là nhàn hạ không có việc gì, quan sát sự khác nhau giữa cửa thành này cùng cửa thành kia. Khi đoàn xe đi ra khỏi cửa thành, hắn quay đầu liếc nhìn, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Hôm qua, hắn nghe Nhị Cẩu Tử nói, Tứ Bình cách Tần thành còn bốn trăm dặm đường. Theo đoàn xe đi lại thấy được phải đi mấy ngày? Trong lòng Lâm Nhất tính toán. Nào ngờ vừa ra khỏi thành hơn mười dặm, đoàn xe lại đi tới một bến đò thì ngừng lại. Hắn vội hỏi Nhị Cẩu Tử mới hiểu, đường đi tới Tần thành đều là đường núi gồ ghề khó đi, măng theo hàng hóa đi theo đường thủy sẽ nhanh và tiện hơn rất nhiều.
Bến đò trước mặt là đầu nguồn Tần Thủy. Tần Thủy dài mấy ngàn dặm, chảy ngang qua nhiều châu huyện của Thương Quốc, lưu vực sông lại rất rộng. Đây là một con sông quan trọng của tây bắc Đại Thương. Tần Thủy chảy qua Tứ Bình, con sông rộng chừng mười trượng, dòng nước chảy chậm, trước khi tới Tần thành có vài chỗ nước xiết nguy hiểm, cần người có kinh nghiệm lo liệu mới có khả năng bảo vệ đi thuyền không có vấn đề gì.
Không ra khỏi cửa làm sao có thể biết được những điều này, đi nghìn dặm đường mới biết chuyện thiên hạ! Nơi này sẽ là một bắt đầu thế nào? Đứng ở trên bến đò nhìn nước sông chậm rãi chảy về hướng đông, tâm tình Lâm Nhất thấy rất thoải mái!
- Tiểu Nhất, thế nào? Chưa từng ngồi thuyền đúng không? Ha ha!
Xa Hải cười lớn và đi tới, vỗ mạnh vào vai của Lâm Nhất.
Lâm Nhất xoay người lắc đầu cười gượng:
- Ta là lần đầu tiên đi xa nhà! Càng khỏi phải nói tới chuyện ngồi thuyền!
Hắn không để ý tới bàn tay lớn của Xa Hải nữa. Từ sau khi phạt lông tẩy tủy đến nay đã có một thân tu vi Luyện Khí, cơ thể sớm không còn như xưa, kinh mạch cùng cơ thể cứng rắn dẻo dai vượt xa người bình thường tưởng tượng.
Thấy Lâm Nhất đứng thẳng không hề nhúc nhích, Xa Hải cũng phát hiện có chút khác thường nhưng không nghĩ ra được là chỗ nào, hắn cũng không để ý, chỉ cười ha ha nói:
- Ngồi thuyền cũng có lạc thú của ngồi thuyền!
Nói xong, hắn lại đi đánh tiếng với mọi người trên thuyền.
Tiêu cục có rất nhiều người đi theo, tất cả đồng tâm hiệp lực, hàng hóa rất nhanh đã được chuyển lên hai chiếc thuyền gỗ. Thuyền dài khoảng bốn trượng, rộng một trượng. Sau khi hàng hóa đã được chất lên xong, trên thuyền cũng không chật chội, còn có thể chứa được hơn mười người. Mấy người của tiêu cục ở lại chăm sóc xe ngựa, hơn mười lăm, mười sáu người chia ra hai thuyền.
Trên bến tàu vang lên tiếng roi lớn. Người chèo thuyền sau khi thắp hương, hai chiếc thuyền gỗ từ từ rời khỏi bờ, đi về hướng đông.
Hai bờ sông chính là dãy núi trùng điệp, vách đá bằng phẳng trải dài không dứt. Một dòng sông Tần Thủy quanh co chảy về hướng đông.
Thuyền đi trong nước, người như bức tranh.
Trước mắt Lâm Nhất là hai bên bờ sông Tần Thủy, kết hợp với ngọn núi hùng vĩ, cảnh đẹp vô cùng, trời thu nhuộm xuống những hàng cây cao chót vót, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng chim hót, tiếng vượn kêu vang lên trong khoảng không.
Người lái thuyền trước mặt cầm cây sào dài điểm nhẹ xuống mặt nước, giọng hát trầm khỏe vang vọng trên mặt nước...
- Bơi sông bơi biển không chìm, bơi giữa trong đục không hề ngang ngược. Chỉ mong sao giữ được bản thân, chỉ mong bảo vệ được bản chất ban đầu...
Nước từ trên núi chảy xuống, tiếng ca mộc mạc làm cho lòng người rung động.
Hai thuyền cách nhau bảy tám trượng xa, trước sau không rời. Lúc trước, Xa Hải cùng Viên Phượng Minh mời Lâm Nhất đi cùng thuyền, Lâm Nhất theo bản năng đã từ chối. Có lẽ mình cùng hai vợ chồng bọn họ, tách thuyền đi cũng không phải là chuyện xấu.
Trên chiếc thuyền này của Lâm Nhất có bảy người, ngoài ra còn có hai người lái thuyền lo liệu trước sau. Người trên thuyền hoặc đứng hoặc ngồi, rất nhàn nhã. Nhị Cẩu Tử dựa ở trên một đống hàng hóa, không cần đánh xe khổ cực nên tự đắc gác chéo chân, thưởng thức cảnh đẹp ở hai bờ sông.
Tuy đây là lần đầu Lâm Nhất đi thuyền, cảm thấy khắp nơi đều mới mẻ, lại một người đứng ở trước thuyền lặng lẽ nhìn chăm chú về phía trước.
Trên thuyền phía trước, Viên Phượng Minh mặc áo đỏ nhìn rất bắt mắt, giống như một vệt đỏ trong bức tranh sơn thủy. Xa Hải lại đứng thẳng đầu thuyền, không ngừng chỉ chỏ nói đùa cùng mọi người.
- Lâm Nhất huynh đệ, qua ngồi một chút đi!
Lâm Nhất quay đầu lại, cười với Nhị Cẩu Tử và đi tới bên cạnh gã. Hắn thấy dưới cột buồm bên cạnh có thuyền trúc, cột buồm được gấp lại, liền ngồi ở trên boong thuyền.
- Lần này đi thuận theo dòng nước, ngược lại cũng rất nhanh, còn thuận lợi hơn đi theo đường bộ nhiều!
Lâm Nhất tùy ý nói.
Nhị Cẩu Tử lay bàn chân, gáy gối lên hai tay, thích thú cười nói:
- Từ Tứ Bình đến Tần thành là bốn trăm dặm, nếu đi đường bộ phải trèo đèo lội suối, không bảy, tám ngày thì đừng mong tới được nơi. Mà đi theo Tần Thủy thì xuôi dòng thẳng xuống, thuyền không tới bà, người không cần động, chỉ cần một ngày một đêm lại đến Tần thành, ngươi nói có thuận lợi hay không?
Gã cười ha hả, thấy Lâm Nhất gật đầu lại nói:
- Nhưng cũng không hẳn vậy!
Thấy đối phương kinh ngạc nhìn mình chăm chú, gã lại cười ha ha đắc ý nói:
- Lâm Nhất huynh đệ ít đi xa nhà! Vi huynh lại có lòng tốt nói cho ngươi biết một chút!
Lâm Nhất mỉm cười. Nhị Cẩu Tử quanh năm ở bên ngoài nên kiến thức tất nhiên nhiều hơn mình, hắn bất đắc dĩ chậm rãi chờ nghe.
- Núi có sơn tặc, đường có cướp đường, trên sông tất nhiên có thủy tặc. Trên thủy tặc, còn có môn phái trong giang hồ như Bài bang vậy. Bài bang nứm giữ đường thuỷ nên tất có quy định giang hồ, ngược lại cũng dễ nói chuyện. Nhưng thủy tặc lại khó có thể đề phòng được...
- Nếu Bài bang nắm giữ đường thuỷ, nói vậy hẳn là muốn một nhà độc quyền, vì sao vẫn có thủy tặc tồn tại?
Trong lòng Lâm Nhất nghi ngờ, tiếp lời.
Nhị Cẩu Tử lắc đầu thầm nghĩ, tuổi đối phương không lớn lắm, bộ dạng khí thế trầm ổn lại không hề hay biết gì về chuyện trong chốn giang hồ. Gã dịch người, chuyển sang một tư thế tự cho là thoải mái, dùng giọng điệu của người từng trải nói: