Vô Tiên

Chương 650: Sợ bóng sợ gió... (1)




Vệ Tòng một phen lời nói này thật là nhọc lòng. Làm trái tông quy dĩ nhiên không đúng, nhưng vì tương lai của Chính Dương tông, gắng sức dìu dắt tiểu bối, cũng là chuyện thường tình của con người, không gì đáng trách. Linh mạch dị thường có lẽ là thiên tai, mà không phải người làm. Tóm lại, ông ta một lòng vì Chính Dương tông, công lao không dám nói có, khổ lao lại rõ ràng đấy. Còn lỗi lầm, có sao?

Đối mặt một phen lời giải thích của Vệ Tòng, Hồng Nguyên Tử cũng không tiện nói thẳng quở trách. Tu sĩ của Kim Đan kỳ không phải là thường nhân, đều là cây trụ của tông môn, thể diện lẫn nhau vẫn nên cho. Dù sao, Vệ Tòng cũng là một đệ tử lộ ra tiền đồ lớn như vậy, mặc dù xảy ra chút ít sai lầm, rốt cuộc cũng không tiện vì vậy mà vấn trách. Cách nghĩ của mấy người còn lại cũng như vậy, làm trưởng bối của tông môn, ai cũng không muốn vì làm việc nhỏ tổn thương hòa khí.

Nhưng mà Cổ Tiễu không nghĩ như vậy, sau khi nghe xong Vệ Tòng nói, lập tức nổi giận, sắc mặt càng thêm đỏ lên. Ông ta lớn tiếng reo lên:

- Tốt lắm a! Nếu ai cũng đều giống như ngươi vậy, dẫn đệ tử của mình chạy tới tu luyện dưới Thiên Cơ phong của ta, Thiên Cơ các ta còn có nhất định tồn tại sao? Vệ Các chủ, không được mang chiêu bài của Chính Dương tông, làm thủ đoạn hại người ích ta!

Theo Cổ Tiễu biết, trong tu sĩ Kim Đan của Chính Dương tông, duy có Vệ Tòng tới bây giờ là người có số lần đến ngọn núi Thiên Cơ nhiều nhất. Giống như một người quản gia, bảo vệ nhà, người giữ nhà, không chấp nhận được người khác chiếm tiện nghi của mình, ông ta đã sớm có bất mãn đối với cử chỉ của Vệ Tòng.

Sau khi linh mạch xuất hiện dị thường, Cổ Tiễu liền vào trong địa huyệt dò xét, quả nhiên phát hiện có dấu vết của người ra vào, tức khắc nghĩ tới Vệ Tòng. Thế nhưng giờ này đối phương không chỉ dẫn theo người khác tiến vào địa huyệt, còn ném ra một lời giải thích đường hoàng như thế, Cổ Các chủ dưới cơn tức giận, là một chút tình cảm và thể diện cũng không nguyện lưu lại.

- Cổ Tiễu, ngươi nói chuyện phải có phân tấc, ta khi nào làm ra sự việc hại người ích ta chứ?

Vệ Tòng cáu kỉnh phản bác.

Ông ta dầu gì cũng là Các chủ của Thiên Khu các, tu vi cao hơn so với Cổ Tiễu, lại nhiều lần bị đối phương nói cho cứng họng, dưỡng khí công phu cho dù tốt hơn nữa cũng không kịp hành hạ như thế. Vệ Tòng tức giận rồi, khí thế quanh người ông ta vừa ra, hai mắt sáng quắc, nhìn thẳng đối phương.

Khí thế của tu sĩ Kim Đan lại không phải chuyện đùa, bốn phía cây cối không có gió mà tự lay động. Một số tiểu bối đệ tử vì không chịu đựng nổi gánh nặng cường đại ấy, lộ ra thần sắc hoảng sợ, đua nhau lui về phía sau. Thế nhưng Cổ Tiễu lại không sợ chút nào, ông ta vén lên tay áo, dựng râu trừng mắt kêu lên:

- Sao hả? Ỷ vào tu vi của ngươi cao chút ít liền muốn thị cường sao? Sợ ngươi chắc!

- Đủ rồi! Còn thể thống gì!

Hồng Nguyên Tử khẽ quát một tiếng, cũng không có ý trách mắng. Thanh âm của ông ta không lớn, rơi vào trong tai Vệ Tòng Cổ Tiễu lại giống như khánh minh, vừa hòa lại bình, có thể chính tâm thần, trừ vọng niệm. Uy lực của tông chủ khiến cho trong lòng hai người rét lạnh, hỏa khí dừng lại, không dám lỗ mãng.

Hai vị Kim Đan kỳ tu sĩ nếu đánh nhau, có thể không phải đơn giản như xem náo nhiệt, đó cũng phiền phức lớn đấy. Cũng may có tông chủ kịp thời quát bảo ngưng lại, Thường Tụng và Cừu bá bên cạnh cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Chỉ có điều, trên mặt của Yến Khởi có một chút nụ cười không che giấu được, ông ta không để ý tới hết thảy kiếm bạt nỗ trương trước mắt.

Hồng Nguyên Tử nhíu mày một cái, nhìn Trịnh Nguyên một bên không biết làm sao, trầm giọng nói ra:

- Trịnh Nguyên, ngươi hãy nói ra hết những gì đã thấy trong địa huyệt đi!

Sư phụ muốn cùng sư thúc đánh nhau, Trịnh Nguyên đưa thân vào trong vòng xoáy của trận đánh, vào lúc hắn đang lo lắng đề phòng, chợt nghe tông chủ gọi hắn, trong lòng một kích linh, có chút lời nói không mạch lạc đáp:

- A! ? Dạ. . . Đệ tử tuân mệnh!

Trịnh Nguyên cuối cùng cũng có một phần nhanh trí, tâm tư nhanh chóng quay ngược lại vài cái, lập tức che giấu bối rối, bèn nói rõ đầu đuôi gốc ngọn điều đã nhìn thấy trong địa huyệt.

Đợi Trịnh Nguyên thật vất vả nói xong, Cổ Tiễu liền trừng mắt hạt châu, hỏi:

- Tiểu tử ngươi không nói bậy loạn ngữ chứ?

- Đệ tử không dám!

Trịnh Nguyên sợ tới mức cổ co rụt lại.

- Ngươi. . .

Vệ Tòng chỉ tay vào Cổ Tiễu, sắp sửa nổi giận.

- Thôi! Bọn ngươi không cần tranh chấp, đi xuống dưới nhìn một chút liền rõ ràng!

Hồng Nguyên Tử chậm rãi xoay người.

Tông chủ có lệnh, mọi người không tiện không tuân theo, Vệ Tòng Cổ Tiễu cũng chỉ có thể giấu lại khó chịu, theo mọi người nối đuôi nhau đi về phía cửa động của Đoán Tạo đường.

Năm vị Kim Đan tổ sư, cộng thêm Giản Dĩ và Trịnh Nguyên, một nhóm bảy người vào cửa động, men theo thềm đá, chỉ chốc lát liền đi tới trong gian phòng đá.

Cổ Tiễu nâng cằm lên một cái, tâm lĩnh thần hội Giản Dĩ, đi lên thôi thúc địa hỏa. Trong đầu rồng lập tức thoát ra chín ngọn lửa, hỏa diễm đỏ thẫm chiếu sáng rực khắp gian phòng đá trên dưới một trăm trượng.

- Sư thúc! Linh khí bên trong địa hỏa cũng không rối loạn nữa, chỉ có điều so với ngày xưa ra, hẳn phải ít đi rất nhiều!

Giản Dĩ đi tới Đoán Tạo đường, thần sắc của ông ta ung dung rất nhiều, tiếng nói cũng lớn lên.

Giản Dĩ nói chính là tình hình thực tế, mọi người nhìn vào trong mắt, nhưng cũng không rõ nội tình, không làm gì khác hơn là đều đưa ánh mắt về phía tông chủ Hồng Nguyên Tử. Tong chủ không tỏ rõ ý kiến nói ra:

- Đi xem một chút trận pháp có dị thường hay không!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.