Vô Tiên

Chương 64: Trời đất chí tình (2)




Dưới ánh trời triều, lặng lẽ bên nấm mồ xanh cỏ...

Đây là khoảng cách gần đây giữa Lâm Nhất cùng cha mẹ, cũng là khoảng cách xa nhất giữa Lâm Nhất cùng bọn họ!

Qua rất lâu, khi ánh nắng mùa hè cũng mất đi sự oi bức.

Lâm Nhất ngửa người dựa ở trên nấm mộ, vẫn không nhúc nhích, giống như dựa vào bên người phụ thân và nương. Hai gò má của hắn vẫn có chứa lệ thấm, vẻ mặt đã bình thản hơn, trong mắt lại có phần mờ mịt.

Trong lòng cuối cùng lại thêm một phần dựa giẫm đối với sơn thôn an bình này. Sau này, mình ở chỗ này cùng thúc thúc cùng Thúy nhi cũng tốt, còn có thể mỗi ngày nhìn thấy cha mẹ. Có lẽ mình có năng lực bảo vệ phần an bình này, làm cho cả nhà thúc phụ vĩnh viễn sống bình an, làm cho Thúy nhi vĩnh viễn vui vẻ.

Tưởng tượng cảnh cả nhà thúc phụ hòa thuận, tưởng tượng thấy Thúy nhi đáng yêu, khóe miệng hắn thoáng cười!

Ôm tất cả mọi thứ trước mắt, có thể tốt hơn so với vĩnh viễn tiếc nuối những gì mất đi!

Nghĩ như vậy là đúng hay sai?

Lâm Nhất dần dần suy nghĩ viển vông...

- Nếu vì mất đi mà giẫm chân tại chỗ, cuộc đời này có thể nhận được bao nhiêu?

Một tiếng thở dài truyền vào trong tai.

- Tô tiên sinh...?

Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, nghi ngờ nhìn lão già đang đi đến gần.

Tô tiên sinh ôn hòa mỉm cười, ánh mắt đùng đục khiến người ta nhìn không ra được vẻ thâm thúy.

- Tiểu huynh đệ, thế nào mới tính là hiếu đạo cho người chết?

Lâm Nhất giật mình, do dự nói:

- Không dám nhận cách xưng hô như vậy của Tô tiên sinh, ngài cứ gọi ta Tiểu Nhất là được rồi.

Hắn quay đầu nhìn phía sau, giọng điệu đầy đau thương nói:

- Thứ lỗi cho Tiểu Nhất ngu ngốc thô tục, nhưng Tiểu Nhất nghĩ có thể hầu hạ dưới gối của phụ mẫu đã là tốt rồi!

Tô tiên sinh đi lên sườn núi, tay vuốt chòm râu dài, ngắm nhìn Lâm Nhất và khẽ nói:

- Vì giữ đạo hiếu với người chết, mới nói chuyện cưới gả, cuối cùng lập nghiệp. Nói cách khác, khi phụ mẫu còn sống thì cố gắng hầu hạ, đây là khởi đầu của hiếu đạo, sống thật khỏe, thành tựu đặc sắc, cũng là đạo hiếu với phụ mẫu!

- Ta canh gác sơn thôn, canh gác cho cả nhà thúc thúc sống tốt, chẳng lẽ không đúng không?

Lâm Nhất do dự, khẽ nói.

- Ha ha! Tiểu huynh đệ nói không sai. Vô dục vô cầu cũng là một cách sống, ai có thể nói là không đúng chứ?

Tô tiên sinh cười nói.

- Không lên núi cao, không biết trời cũng cao, không gặp suối sâu, không biết đất cũng dầy. Cùng với đứng dưới nhìn, không bằng lên cao để nhìn xa trông rộng!

Tô tiên sinh nhìn ra phía xa, giọng khàn khàn ung dung nói.

Lâm Nhất không hiểu gãi đầu. Tô tiên sinh chỉ tay về phía trước hỏi:

- Nếu ngươi leo lên đỉnh núi này, sẽ như thế nào?

- Phạm vi tầm nhìn trống trải, sẽ thấy xa hơn!

Lâm Nhất đáp lại.

- Đúng vậy! Không lên núi cao, làm sao biết núi cao bao nhiêu! Không phải chim làm sao biết trời đất này rộng lớn thế nào! Làm sao biết cảm giác sung sướng khi bay lượn! Tiểu huynh đệ, ngươi không thuộc về sơn thôn này, ngươi thuộc về đỉnh núi này, ngươi thuộc về bầu trời này! Dùng cả đời bảo vệ sơn thôn này thì có khác gì con chim gáy ngu dốt ở nhầm tổ? Khác gì con chim ưng mạnh mẽ lại gãy cánh chứ?

Giọng điệu của Tô tiên sinh trở nên nghiêm nghị. Ánh mắt sắc bén, chăm chú nhìn Lâm Nhất.

Lâm Nhất kinh ngạc nhìn Tô tiên sinh và lui ra phía sau hai bước, trên gương mặt đầy lo sợ không yên.

- Tiểu Nhất vốn là mãng phu sơn dã được mắt quý của tiên sinh xem trọng, tiểu tử thật sự ngu dốt thô tục không chịu nổi, thực không biết tiên sinh nói có ý gì?

Lâm Nhất cúi đầu cẩn thận nói. Trong lòng lại bối rối, dao động như dời sông lấp biển vậy.

- Ha ha...!

Tô tiên sinh ngửa đầu cười dài rồi mới ôn hòa nói:

- Lão phu sống tạm cả đời, nhưng cũng đã nhìn qua vô số người. Tiểu huynh đệ mặc dù quần áo cũ nát nhưng gương mặt sáng sủa, trên thân ít có bụi bặm, cho dù là một người tu đạo vài năm cũng không có được phần thoát tục cùng thản nhiên so được tiểu huynh đệ! Tiểu huynh đệ tuyệt đối không phải là người thường!

Nói xong, ông mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất với ẩn ý sâu xa.

Thấy đối phương vẫn cúi đầu do dự không nói, Tô tiên sinh lại nói tiếp:

- Lão phu tin tưởng tiểu huynh đệ sẽ không vì quá bi thương mà mất đi chí hướng, nếu phụ mẫu của ngươi còn, cũng không muốn nhìn thấy ngươi vì cảnh mà sinh ra chậm trễ với đời mình. Chỉ hiểu mà không đi nửa bước thì không thể vượt qua ngàn dặm, kiên trì bền bỉ, kiên nhẫn thì đá cũng có thể thành kim!

Lâm Nhất im lặng suy nghĩ thật lâu sau mới hỏi:

- Cuối cùng phải làm thế nào?

- Ta làm sao có thể biết được?

Trong nụ cười của Tô tiên sinh lộ ra hứng thú sâu xa. Ông xoay người sang chỗ khác, chậm rãi đi xuống sườn núi và rời đi.

Ánh mắt mê man của Lâm Nhất cũng trở nên tỉnh táo...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.