Vô Tiên

Chương 633: Mong muốn được biết... (2)




Chính Dương tông lấy ngọn núi Đan Dương dẫn đầu, chủ trì Đan Dương các chính là một đôi vợ chồng, chia ra làm Yến Khởi với Kim Đan hậu kỳ và Lãnh Thúy với Kim Đan trung kỳ. Thiên Khu Các chủ Vệ Tòng, có Kim Đan trung kỳ tu vi; Thiên Toàn Các chủ Cừu Bá, Kim Đan sơ kỳ tu vi; Thiên Cơ Các chủ Cổ Tiễu, Kim Đan sơ kỳ tu vi; Thiên Quyền Các chủ Thường Tụng, Kim Đan sơ kỳ tu vi.

Thiên Cơ các lấy luyện khí làm chủ, có hơn 100 người đệ tử. Trong đó có ba người Trúc Cơ kỳ tu sĩ; nội môn đệ tử chừng mười người, đều là tu vi của Luyện Khí tầng bảy trở lên. Người còn dư lại chính là ngoại môn đệ tử, ai cũng có chuyện phục vụ phái, chia nhau ở các địa phương trực thủ vệ. Mà trong đó ngoại môn đệ tử của Đoán Tạo đường ít nhất, cộng thêm Lâm Nhất, chỉ có bốn người.

Trong nhất phong tứ các, đệ tử của Thiên Cơ các không nhiều lắm, Trúc Cơ kỳ tu sĩ cũng là ít nhất. Trong ba người, Lâm Nhất đã gặp qua hai người. Ngoại trừ Ngô Thất và Đức Hâm kia ra, vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn lại tên là Giản Dĩ. Ngọc giản trong tay của Lâm Nhất có tục danh của tất cả Trúc Cơ kỳ tiền bối trong Chính Dương tông. Hắn âm thầm lắc đầu, xem ra bản thân mình một Luyện Khí tu sĩ, ở Chính Dương tông căn bản không coi là cái gì, càng chưa nói là một tên ngoại môn đệ tử.

Lâm Nhất lại mở ra cái túi càn khôn được Đức quản sự giao cho. Túi càn khôn chỉ có kích cỡ khoảng vài thước, bên trong đặt tấm vải bào màu xám, một thanh phi kiếm pháp khí bậc thấp, hai khối linh thạch bậc thấp, còn có một miếng ngọc giản.

Lâm Nhất sau khi thay lên vải bào, vốn định thu lại túi càn khôn, hắn ngẫm nghĩ, vẫn đặt một số đồ vật tùy thân dùng vào bên trong, đeo bên hông. Dĩ nhiên, vật trân quý trên người hắn vẫn đặt trong túi càn khôn trước ngực, cất giấu trong người.

Ngọc giản là một phần sơ cấp công pháp của Chính Dương tông, tên là « Chính Dương tâm pháp », cũng chỉ có ba tầng trước. Lâm Nhất nhìn ngọc giản trong tay, hắn không cho là đúng lắc lắc đầu. Bản thân mình cũng không thể lại tu luyện từ Luyện Khí tầng một! Nhưng nếu vào sơn môn của Chính Dương tông, công pháp của Chính Dương tông cũng phải có quen thuộc mới được. Còn Chính Dương Kim Long thủ kia của Mộc Thiên Viễn có chút không tầm thường, chuyên học không ngại kiêm biết, hay là tiềm hạ tâm lai nghiên cứu một phen đi!

..

Trong Chính Dương tông, ngọn núi cao lớn nhất chính là ngọn núi Đan Dương cao hơn mấy ngàn trượng.

Đỉnh của ngọn núi Đan Dương, trong mây ngũ sắc bao phủ, chính là vị trí của Đan Dương các.

Trong Đan Dương các dưới mây mù che khuất, xuất hiện hai nam một nữ men theo đường mòn thềm đá dài nhỏ đi xuống dưới. Nếu như Lâm Nhất ở đây, ba người này đều không xa lạ. Người con gái chính là Hồng Lăng mà hắn đã nhìn thấy trong tiên phường. Hai nam tử theo thứ tự là Mộc Thiên Viễn và Vạn Tử Bình.

Vạn Tử Bình khó đè nén hưng phấn trong lòng, hướng về phía Hồng Lăng và Mộc Thiên Viễn ôm quyền nói:

- Được may mắn yết kiến Lãnh tổ sư, nhờ có Kim sư tỷ cùng Thiên Viễn huynh dẫn tiến, tại hạ cảm kích vô cùng a!

- Còn không phải do ngươi tặng Dưỡng Nhan Đan, đó mới chính là nguyên nhân sâu xa khiến sư phụ và tổ sư ta yêu thích!

Hồng Lăng mỉm cười nói.

Sư phụ của Hồng Lăng tên là Ngọc Lạc Y, là một vị nữ tu Trúc Cơ kỳ, chính là đồ đệ của Đan Dương các Lãnh Thúy. Sư phụ nhận được Dưỡng Nhan Đan, trong lòng vui vẻ, cảm động dụng tâm của đối phương, liền đáp ứng tiến cử Vạn Tử Bình gia nhập vào Đan Dương các. Mà Lãnh tổ sư cũng là nể tình mặt mũi của Dưỡng Nhan Đan, bấy giờ mới phá lệ triệu kiến một lần tiểu bối.

Không chỉ có gia nhập Đan Dương các, còn được tổ sư triệu kiến, Vạn Tử Bình mừng rỡ vạn phần, rất cảm thấy may mắn bởi sự tiên kiến của trưởng bối trong nhà.

Thường nói, nhìn mây nghĩ xiêm y xem hoa nhìn sắc, không có người con gái nào không yêu quý dung mạo của mình. Mà Dưỡng Nhan Đan lại là vật hiếm có, Vạn gia sau khi tìm khắp các tiên phương lớn nhỏ, mới được một lọ. Quả nhiên là đáng giá, Vạn Tử Bình cũng được như nguyện.

Mộc Thiên Viễn cười nhạt nói:

- Vạn gia, Mộc gia hỗ tương nhau như cây liền cành, lại đều cùng Chính Dương tông quan hệ sâu xa thâm hậu, ngươi gia nhập vào Chính Dương tông cũng là chuyện đương nhiên. Có thể theo ngươi đi gặp tổ sư, sư huynh ta cũng quá mức cảm vinh hạnh!

- Sau này còn dựa vào Kim sư tỷ và Mộc sư huynh chiếu cố nhiều hơn!

Vạn Tử Bình gió xuân đầy mặt, liên tục chắp tay.

- Ha ha! Đệ tử của ngọn núi Đan Dương đều là nhân tài kiệt xuất, Vạn sư đệ cũng không cần tự xem nhẹ mình, hay là an tâm tu luyện làm quan trọng!

Mộc Thiên Viễn liếc mắt nhìn đối phương, cười ha hả, đi xuống phía dưới.

Mộc gia và Vạn gia tuy là nhất mạch đồng nguyên, giao hảo lẫn nhau, nhưng mà hai nhà âm thầm đấu khí cũng không phải một năm hai năm. Mộc Thiên Viễn đối với tên Vạn Tử Bình thích luồn cúi này hết sức không lọt nổi mắt xanh. Nếu hắn không lo ngại mặt mũi, lại là đi gặp mặt tổ sư, hắn cũng không nguyện đi chung đường cùng đối phương chuyến này. Trong lòng khinh thường, trong lời nói liền nhiều thêm ý lấy lệ.

Có lẽ là thu được chỗ tốt của Vạn Tử Bình, Hồng Lăng lại mỉm cười phụ họa nói:

- Đúng a! Mộc sư huynh nói rất đúng, chẳng phải nghe thấy đã thành công Trúc Cơ, chính là tấm gương của chúng ta!

Lời của Hồng Lăng truyền đến trong tai của Mộc Thiên Viễn, dưới chân hắn chợt dừng lại, thần sắc lộ ra bất phẫn, thầm hừ một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.