Vô Tiên

Chương 62: Lý công tử (2)




- Ngươi đánh thúc phụ ta bị thương, cướp muội muội của ta mà còn chưa từng trêu chọc ta à?

Lâm Nhất lạnh giọng nói.

- Là tiểu nha đầu kia xé quần áo của ta. Đại ca xem thử, ngươi xem quần áo của ta đi, nó đáng giá mười lượng bạc đấy!

Lý công tử ở bên cạnh thẳng nhảy. Lúc này gã hoàn toàn không có dáng vẻ cả bú lấp miệng em trong hiệu thuốc nữa, mắt cá chết cũng sáng ngời.

- Câm miệng!

Nhìn dáng vẻ tệ hại của huynh đệ mình, Lý Trấn Thủ quát một câu, sau đó liền trừng mắt quát Lâm Nhất:

- Ngươi báo tên họ, chỗ ở của ngươi lên. Bất kể thế nào, tiểu tử nhà quê ngươi tự tiện xông vào Trấn Thủ Phủ đã phạm tội lớn rồi!

Gã nói xong liền vung tay lên, mấy tên lính xung quanh vây lại.

Theo như đồn đại, quan có hai cái miệng, thật đúng là như vậy!

Trong lòng Lâm Nhất cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nếu như chuyện này không thể giải quyết tốt thì cả nhà thúc phụ sẽ bị liên lụy. Mà đối phương ỷ vào quyền thế quan uy, căn bản không để mắt tới một tiểu tử nông thôn như mình.

Vậy tại sao không thể giết chết những người này!

Nhìn binh lính từ bốn phía xông lên, đồng tử của Lâm Nhất co lại, trong lòng đã có sát ý dần dần lên. Hắn không thích giết chóc, nhưng vì an nguy của người thân, hắn phải làm.

Ánh mắt Lâm Nhất lạnh lùng, cơ thể thoáng động và biến mất.

Trong viện lại đột nhiên thổi lên một trận gió xoáy, liên tiếp có tiếng động vang lên. Chỉ mấy thở dốc, hai tay của những tên lính kia trống trơn, mỗi người đều đứng ngẩn ra giống như bị sét đánh, không khỏi kinh hãi nhìn binh khí rơi đầy đất.

Trận gió lốc đột nhiên hóa thành một bóng người, lao thẳng tới hai huynh đệ Lý Trấn Thủ. Lý công tử khiếp sợ đến mức kêu to:

- A... Là người hay quỷ vậy?

Biến cố xảy ra quá bất ngờ, Lý Trấn Thủ vội vàng muốn rút đao, ai ngờ “Keng...!” một tiếng, cương đao của bản thân rời vỏ bị thiếu niên thoắt ẩn thoắt hiện kia tiện tay nắm lấy. Gã kinh ngạc đến mức lùi lại một bước.

Lâm Nhất cầm cương đao trong tay, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lý Trấn Thủ. Cánh tay hắn rung lên:

- Oong...

Thân đao chấn động, lại là “rắc” một tiếng, thân đao được chế tạo bằng tinh thép đã lập tức bị đập nát thành trăm nghìn mảnh, bay lượn ra ngoài.

Một tiếng keng keng vang lên. Dưới ánh mặt trời, một mảnh sắt thép vỡ vụn trên mặt đất phát ra ánh sáng, làm người sợ hãi ớn lạnh.

- Huynh đệ ngươi mạnh mẽ bắt dân nữ, tội đáng chết vạn lần! Sau khi trừng trị hai thủ hạ của gã, ta vốn không muốn nhiều chuyện. Nhưng huynh đệ ngươi lại buông lời đe dọa, ta cố đến đây đòi công đạo. Không ngờ Lý Trấn Thủ quan đức không tu, lời nói và việc làm quái đản khiến lòng người lạnh giá! Bản thân lại ở chỗ này, hỏi tội, vẫn mong Lý Trấn Thủ tự tiện!

Nói xong, Lâm Nhất giơ hai tay lên, ngửa đầu nhìn trời đầy ngạo nghễ.

- Ông trời ơi! Đây là khinh công gì vậy!

- Khinh công cao nhất trong chốn giang hồ chẳng qua cũng chỉ có vậy!

- Kiếm lại từ trong không trung bay tới, đây chính là cao thủ tuyệt đỉnh của giang hồ đấy!

- Ngươi biết cái gì, đây là phóng chân khí ra ngoài!

- Người này mới bao nhiêu tuổi chứ? Chúng ta xem như đã sống uổng rồi!

- Chỉ có trong Thiên Long phái mới có cao thủ như vậy!

Đám lính trong viện đã bị thân thủ của Lâm Nhất thuyết phục, tất cả đều kinh ngạc thán phục không thôi!

Lý công tử đờ người ra tại chỗ.

Vẻ mặt Lý Trấn Thủ nhanh chóng biến đổi, không khỏi kinh hãi. Chân nhân bất lộ tướng, chẳng lẽ một tiểu tử nhà quê như thế là cao nhân ẩn thế sao? Nhìn thần kỹ của hắn thì muốn giết những người trong viện này sẽ không cần tốn nhiều sức đâu!

Rất lâu, Lý Trấn Thủ mới có thể bình tĩnh lại. Gã đi nhanh tới, gương mặt nặn ra một nụ cười, ôm quyền thi lễ:

- Tiểu huynh đệ đúng là cao nhân đại năng! Lý mỗ mắt vụng về đã đắc tội tiểu huynh đệ, mong rằng tiểu huynh đệ đại nhân đại lượng!

Lý Trấn Thủ kéo Lý công tử qua, tát hai cái và quát:

- Còn không mau nhận lỗi với tiểu huynh đệ!

Lý công tử bị bất ngờ không kịp đề phòng bị tát hai cái liền sửng sốt, che má muốn khóc, lại thấy đại ca đang âm thầm nháy mắt ra hiệu với mình.

Hai huynh đệ chưa chắc đã có thần giao cách cảm, Lý công tử lại biết không thể làm trái ý của đại ca, chỉ có thể tiến lên khom lưng chắp tay không ngừng, vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám, nói:

- Đều tại ta bị ma quỷ ám ảnh, đắc tội tiểu huynh đệ! Ta nhận đánh cũng nhận phạt, vẫn mong tiểu huynh đệ tha tội!

Lâm Nhất giương mắt quan sát hai người huynh đệ Lý gia, thấy sắc mặt bọn họ không giống giả. Hắn nhướng mày và nghiêm mặt nói:

- Dám cả gan trêu chọc người nhà của ta thì phải có giác ngộ chết!

Lý công tử nghe vậy liền khiếp sợ đến mức rụt cổ lại, dịch người về phía sau một bước.

Vẻ mặt Lý Trấn Thủ xấu hổ, móc từ trong người ra một thỏi bạc có chút thành ý cúi người nói:

- Đây là một chút tâm ý của tại hạ, vì huynh đệ của ta không nên thân, đây xem như một chút bồi thường, vẫn mong tiểu huynh đệ thành toàn!

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, hừ lạnh một tiếng. Hắn lắc đầu, xoay người rời đi rất nhanh, từ phía xa ném lại một câu:

- Không cần! Chuyện này dừng ở đây. Nếu có lần tiếp theo, ta sẽ không nương tay đâu. Mong Lý Trấn Thủ tự giải quyết cho tốt!

Thấy bóng dáng đối phương đi xa, Lý Trấn Thủ mới thở ra một hơi. Gã xoay người lại, thấy Lý công tử còn đảo tròng mắt, lại mười phần ngây thơ không biết gì, gã không khỏi tức giận nói:

- Ngày mai ngươi lại lăn về nhà cũ đi, đừng ở chỗ này thay ta gây sự!

- Lúc này mới bao nhiêu ngày đã đuổi ta trở lại. Lý Nhị cùng Lý Tứ đều bị tiểu tử thối này đánh bị thương, đại ca cũng không truy cứu!

Lý công tử đau khổ oán giận nói.

- Ta đều bị ngươi làm tức chết rồi! Một mình ngươi đã đến tuổi trưởng thành, không chỉ là kẻ vô tích sự còn giỏi ăn uống cờ bạc, đi khắp nơi gây chuyện thị phi!

Lý Trấn Thủ vung tay cho binh lính tản đi, lại chỉ vào Lý công tử dạy dỗ:

- Ta theo quân nhiều năm, gặp qua vô số cao thủ trên giang hồ, nhưng cũng chưa từng thấy qua cao thủ nào giỏi như thiếu niên này. Có quỷ mới biết được có bao nhiêu cao nhân thế ngoại trong thôn phu nơi sơn dã, trong thôn dân! Những người này không thể đắc tội được đâu, nếu không phải đang ở biên cương, ngươi chết cũng vô ích! Thiếu niên này hành động như ma quỷ, nhanh như sét đánh, chân khí có thể thu lấy yêu đao của ta, cũng chấn động tới mức nghiền nát nó. Tất cả binh lính trong trấn Thiên Bình ta cộng lại cũng không ngăn cản hắn được! Không phải đại ca ta nắm đúng thời cơ, có thể hôm nay ngươi đã gặp họa lớn rồi. Đều do kẻ không nên thân ngươi gây họa tới đấy, hừ!

Mắng xong, Lý Trấn Thủ bỏ lại Lý công tử đang khúm núm, ngoắc tay gọi hai người tới và căn dặn chuyện hôm nay nghiêm cấm truyền ra ngoài


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.