Người nói chuyện, chính là từ Nhược Thủy chân nhân đến từ Đan Nguyên tông. Vào lúc ông ta tìm tới sơn động này, Lâm Nhất đã ngất đi bốn năm ngày, lúc này đã là hơi thở mong manh, nguy cơ sớm tối.
Thấy thế, Nhược Thủy chân nhân vội vàng lấy ra đan dược tốt nhất cho hắn uống, lại thôi thúc linh lực giúp thông mạch hoạt lạc, uẩn dưỡng sinh cơ. Như thế lại là trôi qua ba ngày, thương thế của Lâm Nhất dần dần chuyển tốt, bấy giờ mới tỉnh lại.
Lâm Nhất biết được đối phương không ngờ lại là sư phụ của Linh Giám và Linh Thuật, là đặc biệt tới cứu mình, không quên được lên tiếng nói cảm ơn, vội hỏi:
- Tiền bối, trong sơn động còn có một người... ?
Ý hắn hỏi tới Diệp Vũ ở trong sơn động cùng mình đâu rồi?
Nhược Thủy chân nhân lắc đầu thở dài nói:
- Người đó đã chết đi mấy ngày rồi, bị ta chôn tạm ở bên ngoài động.
Lâm Nhất thất thần hồi lâu, mới lên tiếng cảm tạ ân cứu mạng của đối phương. Nhược Thủy sau khi đỡ hắn ngồi xuống, mới lại một lần nữa hỏi tới lai lịch của hắn.
Túi càn khôn của Diệp Vũ vẫn còn ngay bên cạnh, trên người mình cũng không mất đi gì cả, mà thương thế bản thân rõ ràng chuyển tốt, cũng hẳn được đối phương cứu chữa. Lâm Nhất mới rất tin tưởng không nghi ngờ thiện ý của người tới, bèn nói sơ lượt một lần về xuất xứ của mình, cùng với như thế nào đắc tội Vạn gia, ngay cả ân oán của Diệp Vũ và Vạn gia.
Nhược Thủy chân nhân cảm khái rất nhiều, ông ta đối với Lâm Nhất thâm biểu áy náy.
Chết đã không cách nào tránh khỏi, nhưng mà đây đều là tai họa do hai người Linh Giám rước lấy. Bản thân luôn luôn khoan hậu đối xử với mọi người, đối với hai vị đệ tử cũng là bỏ bê quản giáo. Nếu không gặp Lâm Nhất, sợ rằng chết đúng là hai bọn họ rồi.
Nhược Thủy nhìn người trẻ tuổi trước mặt, sinh lòng thân thiết, nói ra:
- Ta đã cho ngươi dùng đan dược liệu thương tốt nhất của Đan Nguyên tông, ngươi cũng có thể nối liền ra ngoài mảnh xương vỡ, thỉnh thoảng gân mạch hiệu quả. Cũng may tạng phủ của ngươi không bị trọng thương trí mạng, hãy cố gắng điều dưỡng một phen, thời gian hai ba tháng có thể lành!
- Ân đức của tiền bối, tại hạ ghi nhớ trong lòng, không dám quên!
Lâm Nhất nói cám ơn. Bất kể sư huynh đệ Linh Giám làm người như thế nào, cái mạng này của mình dù sao cũng là do thầy trò người ta cứu. Phần ân tình này tạm thời nhớ kỹ, chỉ có thể sau này từ từ sẽ trả lại.
Thương thế của Lâm Nhất đã không còn đáng ngại, trong lòng Nhược Thủy chân nhân cũng dễ dàng rất nhiều. Ông ta cười ha hả nói:
- Có chút chuyện nhỏ, không cần để ý! Huống chi ngươi đến từ cố thổ, lại vì tiểu đồ mà bị kiếp nạn này, ta há có thể ngồi yên không quan tâm!
- Tiền bối đến từ Đại Thương sao?
Lâm Nhất kinh ngạc hỏi.
Nếu không phải biết được Lâm Nhất đến từ Đại Thương, Nhược Thủy chân nhân không thích nhiều chuyện chưa chắc sẽ đến đây. Giờ này tự tay cứu người trẻ tuổi này, vẫn khiến cho ông ta cảm thấy an ủi, cười nói:
- Tục gia của ta vốn họ Ngụy, tên gọi Đạt Nhân, vào nhiều năm trước rời bến đi xa, đi tới Đại Hạ sau đó liền không trở về. Giờ này thoáng một cái cũng đã ba mươi mấy năm trôi qua, sợ là người của quê hương đã sớm quên ta rồi.
Ông ta nói xong, nụ cười giảm đi, thở dài một tiếng:
- Cũng may trong nhà của ta đã không còn người nào nữa, ngược lại cũng không vướng víu!
Nhược Thủy chân nhân nhìn vẻ ngạc nhiên trên gương mặt của Lâm Nhất, thầm nghĩ, người này tuổi quá trẻ, lúc ở đất khách gặp cố nhân khó tránh khỏi thất thố như vậy, cũng là chuyện thường tình của con người. Ông ta lại không ngờ, Lâm Nhất thốt ra:
- Tiền bối chính là Ngụy Đạt Nhân đúng không?
Trong lòng Nhược Thủy ngẩn ra, chẳng lẽ đối phương là cố nhân của mình hay sao? Không đúng, đời sau của cố nhân chăng?
Lâm Nhất khó có thể tin nhìn người trung niên trước mắt, hắn may mắn không ngừng! Sự việc của thế gian này, không ngờ lại sẽ có trùng hợp như thế!”Đoán Thần Giám
mà hắn một mực tu tập chính là đến từ người này. Lúc trước vào lúc Tô Ứng Minh, Tô tiên sinh giao cho hắn quyển sách đó, đã từng kể qua một đoạn cố sự này. Vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ ở chỗ này gặp bản nhân của ông ta, còn xuất thủ cứu mình.
- Ngươi nghe nói qua tên của ta rồi à? Cha mẹ ngươi là ai?
Nhược Thủy chân nhân cũng tò mò.
Lâm Nhất kềm chế kích động nội tâm, thần thức thao khống một quyển sách nhỏ chậm rãi bay ra lơ lửng trước mặt của hắn. Thấy thế, hai mắt của Nhược Thủy chân nhân tỏa sáng, đưa tay bắt lấy lật xem một lượt, vui vẻ nói:
- Ha ha! Đây không phải là « Đoán Thần Giám » của ta sao? Làm sao lại trên tay ngươi? Mau nói ta nghe!
Quả thực chính là người này, Ngụy Đạt Nhân, hảo hữu của Tô tiên sinh.
Lâm Nhất hoàn toàn yên lòng, liền đề cập tới vị Tô tiên sinh này. Nhược Thủy chân nhân nghe vậy liên tục gật đầu, vội vàng hỏi tình hình gần đây của người bạn thân Tô Ứng Minh, cùng với tiến triển tu luyện « Đoán Thần Giám » của ông ta.
Lâm Nhất sống sót sau tai nạn, vì thế, cũng mừng rỡ không hiểu, bèn cặn kẽ nói một lần chuyện về nhà gặp Tô tiên sinh và tìm được Tô Tuyết Vân. Dĩ nhiên, hắn cũng tránh không được xin chỉ giáo việc tu luyện tâm đắc của « Đoán Thần Giám ».
Niềm vui mừng tha hương ngộ cố tri khiến cho hai người sau khi nói chuyện một hai canh giờ mới thỏa mãn ngừng câu chuyện.
Nhược Thủy chân nhân thân thiết nhìn Lâm Nhất nói ra:
- Ngươi tuổi quá trẻ lại nhân nghĩa như thế, không chỉ giúp bạn tốt của ta tìm được con gái, lại cứu hai tên đồ đệ của ta. Giờ này, ngươi lẻ loi một mình xông vào Đại Hạ, ta nếu không chiếu ứng ngươi, không chỉ có khiến người lương tâm khó an, chính là bạn tốt của ta cũng sẽ mắng ta đấy!
Nhược Thủy chân nhân xem Lâm Nhất như con cháu nhà mình vậy, ông ta lại cắt ngang hỏi han:
- Không biết ngươi sau này có tính toán gì không? Có muốn gia nhập Đan Nguyên tông ta hay không?
Sau khi Lâm Nhất nghe thế, trong lòng hắn nóng lên. Trong Đại Hạ Tiên môn có trưởng bối chiếu ứng, con đường sau này sẽ thoải mái rất nhiều . Thế nhưng hắn lập tức nghĩ tới điều gì, trù trừ không chừng, hắn nói ra:
- Theo vãn bối được biết, sau lưng của Vạn gia chính là Chính Dương tông. Mà vãn bối giết người của Vạn gia, chỉ sợ bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ...
...