Vô Tiên

Chương 603: Rời đi




... ... ... ...

Lâm Nhất nhìn một chút Mộc Chí Tín làm mặt tỉnh, lại nhìn nhìn Mộc Thiên Viễn tình thế bắt buộc, một lúc lâu, thần tình hắn hơi ngạc nhiên mới khổ sở nhếch nhếch miệng, tự giễu nói:

- Tại hạ chút ít bản lãnh hèn mọn này lại nào dám lấy ra bêu xấu.

Hắn nói xong, bèn khom người thi lễ với Mộc Chí Tín, sắc mặt nghiêm túc nói ra:

- Vãn bối vô lễ! Thứ cho khó tòng mệnh!

Mộc Chí Tín nghe tiếng, dù ông ta đã lui tới bên ngoài sân nhưng sắc mặtkhẽ biến, hai mắt lóe lên tinh quang. Ông ta trầm giọng chất vấn:

- Ngươi không nguyện tỷ thí sao?

- Không phải không nguyện, thật không dám đấy!

Lâm Nhất vẫn như cũ cúi người không dậy nổi, tiếp tục nói ra:

- Tại hạ tự biết rõ, không phải là đối thủ của Thiên Viễn đạo hữu. Cho nên không dám tòng mệnh, xin tiền bối tha thứ!

- Hừ! Nếu chưa giao thủ, làm thế nào không địch nổi chứ? Ngươi rõ ràng là cố ý đùn đỡ, xem trưởng bối của Mộc gia ta ở đâu hả? Một tên tu sĩ ngoại lai, tuổi quá trẻ liền gian hoạt như thế, liền để cho ta Mộc Thiên Viễn đến giáo huấn ngươi một chút!

Mộc Thiên Viễn đã sớm nhìn tiểu tử này không vừa mắt, ý chiêu mộ cạn mà lộ rõ trong lời nói của tứ trưởng lão, người này lại ra vẻ không biết, còn quỷ ngôn cãi chày cãi cối. Loại không biết suy xét này, nếu không dạy dỗ một phen, khó giải được ác khí trong lòng! Sau khi hắn quở trách một câu, liền cánh tay rung lên, một con Kim Long thuận thế hiện ra, liền muốnđánh về phía Lâm Nhất ngoài mấy trượng.

- Dừng tay!

- Đạo hữu dừng tay!

Vào lúc Mộc Chí Tín lên tiếng quát bảo ngưng lại, Lâm Nhất cũng hô một tiếng, dưới chân lại như một làn khói lui tới bên ngoài sân, thân hình cực kỳ nhanh chóng nhạy bén.

Trong lòng Mộc Chí Tín cảm thấy tức giận, lại do thân phận hạn chế, không làm gì khác hơn là đè ép mạnh hỏa khí xuống.

Lâm Nhất này dù thế nào cũng là kẻ xảo quyệt, không tiện ép hắn gia nhập vào Mộc gia, càng không dễ ngay mặt xuất thủ dạy dỗ trước mắt nhiều đệ tử như vậy. Thế nhưng thấy đối phương không ngờ lại thi triển ra khinh công của giang hồ để trốn tránh giao thủ, làm người ta giận không chỗ phát tiết. Ngươi đây không phải là cố ý sao? Chẳng lẽ tu vi tầng bảy của ngươi chính là dựa vào khinh công luyện ra được?

Trưởng bối có mệnh, Mộc Thiên Viễn cũng chỉ đành thu hồi Kim Long trên cánh tay. Đã thấy Lâm Nhất trong nháy mắt liền chạy tới bên sân, hắn cười lạnh châm chọc nói:

- Trốn thật nhanh! Chỉ sợ ngươi chưa bao giờ cùng người giao thủ a? Thật không hiểu tu vi của ngươi làm thế nào mà có, chẳng lẽ trong lúc ăn ngủ cũng có thể lớn lên a? Ha ha! Ngươi uổng là tu sĩ, mất hết mặt mũi của chúng ta, khiến người ta xấu hổ làm bạn, hay là trở về Đại Thương làm người phàm của ngươi đi!

Mộc Thiên Viễn mắng ác độc, cũng mắng thống khoái! Sườn núi phát ra một trận cười vang. Ánh mắt của các đệ tử nhìn về phía Lâm Nhất cũng xuất hiện thêm ý xem thường.

Mộc Chí Tín nhíu mày một cái, nhìn Lâm Nhất đứng ở bên sân im lặng không lên tiếng, ngẫm nghĩ, ông ta có chút ý nghĩ lên tiếng khuyên can. Thiên Viễn dĩ nhiên mắng rồi, coi như là đối với tiểu tử này một bài học đi! Bản thân mình lại ra mặt, tránh không được bị người chỉ là ỷ thế hiếp người.

Hai vị trưởng lão khác của Mộc gia đã từ trong truyền âm của Mộc Chí Tín được biết nguyên do, căn bản không muốn xen vào việc của người khác.

Lúc này, trên sân dưới sân, chỉ có Mộc Thanh Nhi lộ ra thần sắc lo lắng. Mặc dù không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng mà nàng ta biết tính tình của Lâm Nhất. Trên đường đi, đây là một người thế nào, mọi người rành rành trước mắt mọi người. Đây là một người nguy nan chỗ dám làm dám chịu, hành sự có chừng mực mà ông cụ non, cũng không phải là hạng người lỗ mãng không biết gì như mình nghĩ lúc trước.

Vì Lâm Nhất cảm nhận được ủy khuất, lại không cho phép Mộc Thanh Nhi đến biện bạch. Nàng ta không còn là tiểu sư muội người người yêu mến của Cửu Long sơn nữa, nàng ta hiện giờ, chính là một người ngoại lai họ hàng xa có tu vi thấp nhất, nằm trong đám đệ tử của Mộc gia mà thôi.

Một mình đứng ở bên sân, Lâm Nhất vẫn như cũ cúi người cúi đầu, im lặng không lên tiếng. Hắn đè xuống nỗi bất bình trong lòng, thầm nghĩ, người giao thủ cùng ta đều chết hết! Ngươi chẳng qua là tu vi của tầng chín, thật sự coi như ta sợ ngươi sao? Nhưng mà trưởng bối của Mộc gia tâm cơ khó dò, ta lại há có thể không biết hậu quả của việc giao thủ là gì sao?

Trong lòng của Lâm Nhất rất rõ ràng, chỉ cần hắn giao thủ cùng với Mộc Thiên Viễn, liền ngang ngửa với việc gia nhập Mộc gia. Chỉ có điều, hắn làm sao nguyện ý thay tên đổi họ, càng chưa nói còn có huyết thệ khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận?

Mộc gia chủ ngay mặt đề xuất muốn kết nạp mình gia nhập vào Mộc gia, Lâm Nhất không phải là không động tâm qua. Bất quá, hắn đã không phải một tên tiểu hài tử, như thế nào lại không rõ ý tưởng gia nhập vào một cái gia tộc chứ! Dụng ý mới vừa rồi của Mộc Chí Tín đã là như thế, Mộc Thanh Thiền kia mời mình đến phía sau núi, chỉ sợ cũng đã thụ ý của Mộc gia trưởng bối.

Được người ưu ái là chuyện tốt, có người dìu dắt, là một loại cơ duyên, Lâm Nhất hắn cũng không phải là người không biết điều. Mộc gia có nhiều đệ tử như vậy, cũng không thiếu một người như mình. Huống chi, hắn tự nhận không phải hạng người thiên tư hơn người gì, gia nhập vào Mộc gia cũng không nhiều thêm một chiếc lá xanh mà thôi.

Lâm Nhất ăn nhờ ở đậu, đối mặt thiện ý của Mộc gia chỉ có thể uyển chuyển từ chối. Thế nhưng hiện giờ lại bị làm nhục ngay trước mặt mọi người, mấy vị trưởng bối cũng đứng ngoài quan sát, rõ ràng là cố ý như thế, không ngoài mỉa mai và dạy dỗ bản thân mình thôi.

Lâm Nhất vào lúc này, một chút hảo cảm vì cảm động và nhớ nhung quan hệ sâu xa giữa Mộc gia và Thiên Long Phái mà sinh ra, trong phút chốc tan thành mây khói.

Lâm Nhất than khẽ, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi đứng dậy ngẩng đầu, thần sắc lạnh nhạt ôm quyền nói ra:

- Nhiều ngày đến có điều quấy rầy rồi, đa tạ! Ta nghĩ, đã đến thời điểm rời khỏi Mộc gia rồi.

Hắn nói xong, bèn móc ra ngọc bài được Mộc Chí Tín tặng lúc trước, đưa tới nhẹ nhàng, lại nói ra:

- Nguyên vật hoàn trả, chư vị tiền bối, Lâm Nhất cáo từ!

Lâm Nhất chắp tay một cái với ba vị trưởng bối của Mộc gia, hắn xoay người đi xuống sườn núi. Lúc hắn đi tới bên cạnh Mộc Thanh Nhi, thấy nàng ta đang mang theo thần tình kinh ngạc nhìn mình, hắn nhẹ giọng nói ra:

- Ta đi rồi, cô phải bảo trọng nhiều hơn!

Một cuộc tỷ thí của các đệ tử trong tộc tốt đẹp, làm sao lại thành ép Lâm Nhất ra đi chứ? Mộc Thanh Nhi nghĩ không thông những điều này, lại biết người mà nàng ta quen thuộc biết rõ duy nhất ở Đại Hạ sắp đi rồi.

Trong lòng đột nhiên trào ra một trận luống cuống vô lực, nước mắt không kìm nổi dâng lên. Dưới chân của Mộc Thanh Nhi như nhũn ra, lẩm bẩm hỏi:

- Lâm Nhất, huynh sao lại đi chứ? Huynh không ở lại nhìn ta sao?

Nàng ta nghẹn ngào tiếng nói rất thấp, Lâm Nhất vẫn lưu lại một câu an ủi...

- An tâm tu luyện!

Sự đột nhiên rời đi của Lâm Nhất khiến cho người của Mộc gia có chút trở tay không kịp, dưới việc nghĩ lại, đây hết thảy lại hợp tình hợp lí.

Lời nhục mạ của Mộc Thiên Viễn chưa để lại chút nào tình cảm và thể diện cho Lâm Nhất. Mấy trưởng bối của Mộc gia cũng không giữ lại. Dưới tình hình như vậy, Lâm Nhất xoay người rời đi cũng là chuyện đương nhiên, nếu như nén giận sống ở Mộc gia, chỉ sẽ bị người nhạo báng.

Mà Mộc gia lại thật sự muốn giữ lại Lâm Nhất. Mộc Chí Tín nhìn bóng lưng từ từ đi xa kia, ông ta lắc đầu có chút bất đắc dĩ.

Một tu sĩ ngoại lai như ngươi, đặt vào trong tiền trình tốt của Mộc gia lại không để ý, ngươi nghĩ sao thế? Đừng không biết trời cao đất rộng, người tuổi trẻ theo đuổi quá cao xa không thực tế là không được. Vốn muốn từ trời xa quở trách mấy câu châm biếm đối phương, ai ngờ một người trẻ mười tám tuổi như vậy hoàn toàn là tên hài tử không rành thế sự. Có chút xảo quyệt thì cũng thôi đi, nhưng lại không chịu nổi mấy câu mắng chửi, không ngờ lại dưới cơn nóng giận, bỏ đi rồi!

Mộc Chí Tín thở dài. Ông ta thầm nghĩ, trẻ con không thể dạy đấy! Chẳng qua là một tu sĩ ngoại lai, tư chất cũng bình thường, đi thì đi thôi! Ông ta ỷ vào thân phận mình, mặc dù đối với Lâm Nhất rời đi cảm thấy có chút tiếc hận, lập tức liền không cho là đúng rồi.

- Nhìn xem nhìn xem, còn muốn chạy nữa hả. Mộc gia ta cũng không phải là khách điếm. Đợi ta phế đi tu vi của ngươi, hết sức dạy dỗ một hai!

Nhắc tới, người vẫn bị Mộc Thiên Viễn đuổi đi, trưởng bối trong tộc cũng không người nào bởi vậy nói trách mắng . Thế nhưng vốn muốn cùng đối phương tỷ thí, người ta không tiếp chiêu. Vào lúc hắn nói lời ác độc, người ta quay đầu liền đi. Như một quyền đánh vào chỗ trống, hắn cả người đều cảm thấy không thoải mái.

Mộc Thiên Viễn nhìn bóng lưng dần dần đi xa kia, khóe mắt rút lại một chút, liền muốn đuổi theo.

- Thôi! Đừng làm cho người nói Mộc gia ta khi dễ một tiểu tử ngoại lai!

Mộc Chí Ngôn khoát tay, triệu tập đệ tử lại, hiển nhiên lại muốn chỉ bảo một phen, tránh cho chuyện hôm nay truyền ra ngoài chọc người nực cười.

Mộc Thiên Viễn đành phải thôi, nhưng trong lòng thì hừ lạnh một tiếng. Lâm Nhất, đừng để ta gặp ngươi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.