Mạnh Sơn chưa kịp ngẩng đầu nhìn về phía xa đã nghe những tiếng vó ngựa truyền tới. Chỉ thấy từng con ngựa lần lượt xuất hiện ở trên con đường lớn phía dưới. Động tĩnh lớn như vậy làm cho mọi người của Thiên Long phái xông ra ngoài sân, tranh nhau xem náo nhiệt.
Tình hình dưới khe núi khiến cho người ta tò mò. Đám người ngựa này từ đâu xuất hiện vậy? Bây giờ núi đá sụp xuống đã cắt đứt con đường núi. Nếu như không có quan phủ phái người tu sửa, trong khoảng thời gian ngắn sợ là khó có thể đi qua. Hơn nữa con đường phía trước căn bản cũng không đi qua được!
- Sư thúc, sợ rằng những người này tới không có ý tốt, không phải là nhằm vào chúng ta chứ?
Quý Thang tập trung tinh thần nhìn lại, có chút lo lắng nói. Hắn lo lắng cũng có cơ sở. Đây là cảnh giác sau nhiều năm lưỡi đao dính máu, cũng là sự nhạy bén nên có của một cao thủ giang hồ khi đối diện với nguy cơ.
Lời Quý Thang nói giống như là một sự phỏng đoán. Dù sao Thiên Long phái mới đến Đại Hạ chỉ được mấy ngày ngắn ngủi, ai sẽ tìm đến gây phiền phức cho đám người giang hồ bọn họ chứ!
Tim của Mạnh Sơn cũng đập loạn. Ông giống như một con hổ ngủ đông, cũng ngửi được chút bất an!
Cẩn thận không sai được, Mạnh Sơn khẽ quát một tiếng:
- Tất cả mọi người cầm binh khí lên, cẩn thận đề phòng!
Nhóm người cưỡi ngựa trên đường lớn hẳn đã nhìn thấy động tĩnh ở phía trên khe núi. Từng tiếng ngựa hí vang lên, sau đó từng người dừng chân xem chừng. Không bao lâu đã có ba người cưỡi ngựa lao về phía khe núi.
Các đệ tử nghe được mệnh lệnh của Mạnh trưởng lão thì không dám chậm trễ, tất cả đều lấy ra binh khí trong tay, dựa vào trong sân để dồn sức chờ đợi.
Tiếng vó ngựa vang lên, tiếng ngựa hí ngân dài, chỉ thoáng cái ba con ngựa đã chạy đến trên khe núi.
- Các ngươi là ai? Vì sao lại cầm vũ khí tập trung ở đây?
Người đi dẫn dầu với gương mặt đầy sát khí, chính là Phó Chính Nam chạy từ Tư Thành tới.
Nhóm Lan Lăng minh có hơn ba mươi người, dưới sự chỉ huy của Phó Chính Nam đã một đường vội vàng chạy tới.
Tuy đường khó đi nhưng sốt ruột chạy nửa ngày, khi chạy tới nơi này vẫn chỉ là qua buổi trưa. Bọn họ vốn còn muốn tiếp tục đi về phía trước, vừa lúc nhìn thấy trên khe núi có một số người đang đứng, cũng không phải là trang phục của sơn thôn, trong lòng Phó Chính Nam sinh nghi lại dẫn theo hai trưởng lão Hình Đường bắt đầu kiểm tra.
Ơ! Quần áo này có chút quen mắt! Hình như đã từng nhìn thấy những người này vào hôm qua. Phó Chính Nam nghĩ tới điều gì, hắn vội vàng quan sát kỹ đám người kia.
Đám người của Thiên Long phái cũng nhìn thấy rõ, đây không phải là tiểu tử bị Nguyên Thanh đánh một trận vào hôm qua sao? Hỏng rồi, bọn họ sẽ không phải tìm Nguyên Thanh báo thù chứ? Khi các đệ tử đều đang suy đoán, Mạnh Sơn đi ra khỏi sân, ôm quyền nói với người trên ngựa:
- Tại hạ là người của Mộc gia - Tây Phượng Sơn - quận Lan Lăng, vì núi đá sụp xuống nên đường bị chặn mất, đành phải ở lại đây nghỉ tạm chứ không phải là giặc cướp! Không biết tôn giá xưng hô thế nào, Mạnh Sơn có lễ!
Mộc gia của Đại Hạ chính là họ hàng xa của Cửu Long sơn Đại Thương, đây là một trong những bí mật của Thiên Long phái, Mạnh Sơn làm trưởng lão đã sớm biết chuyện này. Về phần Mộc gia ở đây, làm thế nào để tìm được Mộc gia, thì ông không có khả năng biết được.
Người chủ sự trong chuyến đi lần này chính là Giang trưởng lão, Giang trưởng lão đã giao lại tất cả cho Lâm Nhất. Mạnh Sơn cũng chỉ nghe Nhất Lâm nói mới biết về Tây Phượng Sơn.
Mạnh Sơn biết rõ uy danh của Thiên Long phái ở chỗ này sẽ không có tác dụng, dưới tình thế cấp bách, ông mang ra Mộc gia không rõ này với hy vọng danh hiệu gia tộc tu tiên này có thể làm cho đối phương làm việc có chút kiêng kỵ!
Phó Chính Nam lại trợn mắt nhìn đối phương, sau đó xoay người sang chỗ khác. Mộc gia Tây Phượng sơn gì chứ? Hắn ta căn bản chưa nghe nói qua, lại phải xem thử hai vị trưởng lão Hình Đường có ý gì.
Hai lão già gầy gò thậm chí không nâng mí mắt.
Phó Chính Nam vặn vẹo người trên người và giơ cao roi ngựa trong tay, cười lạnh nói:
- Ta không quan tâm ngươi là Mộc gia, Thiết gia gì, cũng chưa từng nghe nói Lan Lăng có Tây Phượng Sơn nào cả. Tiểu tử hôm qua đang ở đâu, các ngươi hãy ngoan ngoãn giao hắn ra cho ta. Nếu không các ngươi sẽ cùng một tội với người đó!
Nghe vậy, trong lòng Mạnh Sơn căng thẳng. Những người địa phương này cũng chưa từng nghe nói qua Tây Phượng Sơn sao?