- Ngươi còn không thả người ra cho ta?
Đối phương nói lời giễu cợt khiến Bạch Tiềm Xuyên cảm thấy bất đắc dĩ, biết hôm nay không thể qua được tai họa này! Hoàng thượng, nô tài sợ chết, nhưng cũng biết khó thoát khỏi cái chết, đành lợi dụng chết để tận trung! Ngón tay hắn siết chặt, lại muốn liều mạng, trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét, chấn động tới mức hồn phách của hắn rời đi.
Vào lúc Bạch Tiềm Xuyên trố mắt mất hồn, trên tay thả lỏng, Hoằng An lại được Lâm Nhất cách không chộp tới.
Trong đầu Bạch Tiềm Xuyên tê dại, bóng tối vô biên kéo tới, tâm thần nhẹ bỗng, hắn nhếch môi cười quỷ dị và ngã xuống.
Sau khi cứu người, Lâm Nhất không lại không nương tay với Bạch Tiềm Xuyên, trong nháy mắt đục thủng đầu của đối phương, rồi không để ý tới thi thể đang ngã xuống, lại thả Hoằng An trong tay ra, hỏi:
- Hoằng công tử...?
Sau khủng hoảng lại là buồn vui tới cùng lúc, Hoằng An cũng nhịn không được nữa, trợn mắt hôn mê.
Hoằng Bảo bảo vệ chủ bỏ mạng, chết một cách khốn khổ! Bạch Tiềm Xuyên coi như tận chung với chủ, chết có ý nghĩa! Hoằng An nhiều lần trải qua kiếp nạn, vừa thoát khỏi cái chết thì có thể nói là khổ tận cam lai hay không cũng khó có thể nói được, thế sự vốn luôn thay đổi, chỉ có thể nói mạng hắn còn chưa hết!
Lâm Nhất biết Hoằng An sợ hãi quá độ, thêm cơ thể suy nhược, bất tỉnh cũng là tầm thường, nên mặc cho Từ Tử Huyên đút cho hắn hai viên thuốc trị thương, chờ hắn chậm rãi tỉnh lại.
Sau khi đốt và chôn hai thi thể, Lâm Nhất mới lo lắng cẩn thận quan sát hồ nước dưới lòng đất đầy kỳ lạ này.
Dưới ánh sáng mờ tỏ, có thể thấy nước chảy vào sông nhưng lại giống như không hề dao động, mặt hồ tĩnh lặng không có lấy một gợn sóng, giống như nước chết vậy. Nếu ở trên mặt đất, hồ nước lớn như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng đây là ở trong lòng đất sâu tới mấy chục trượng, hoặc là trăm trượng, hồ nước rộng hơn mười dặm lại có vẻ đồ sộ khiến cho người ta chấn động!
Lâm Nhất đi thong thả bên bờ hồ một mình, thầm nghĩ hồ nước hẳn là do nước suối trên núi tụ lại, tích lũy lâu mới hình thành được hồ nước dưới lòng đất này. Trong hồ có cá nên có thể no bụng, cho dù dẫn theo Từ Tử Huyên cùng Hoằng An ở đây một tuần cũng không sao.
Sao nơi nước đọng như vậy còn có cá? Lâm Nhất nhìn bên hồ, trải qua nhiều năm nên có thể nhìn thấy rõ ràng vết nước. Đi về phía trước mấy bước, hắn âm thầm cảm thấy kỳ lạ, nhịn không được quay đầu nhìn về phía giữa hồ.
Lúc này mưa núi đã dừng chưa? Bọn họ có thể quay về theo đường cũ không? Nếu như không có cách nào quay về theo đường cũ, tạm thời cũng không có gì đáng ngại. Nhưng nếu như vậy, đám người Mạnh trưởng lão sẽ thế nào!
Lâm Nhất nghĩ tới các loại khả năng, ánh mắt nhìn giữa hồ rất lâu không dời đi!
Lâm Nhất rơi vào trong tình cảnh khốn cùng cũng không quên người trên mặt đất. Lúc này mặc dù trong lòng hắn như đang nổi sóng, nhưng dáng vẻ đứng lặng bên hồ lại rất nhàn hạ thoải mái.
Lúc này, đám người trên mặt đất, đang mờ mịt cảm thấy không tin nổi vì sự biến mất của Lâm Nhất.
Sau khi Lâm Nhất cứu Mộc Thanh Nhi lại bị dòng nước xiết cuốn đi không thấy bóng dáng nữa, hai người Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong là chấn động kinh ngạc nhất.
Nguyên Thanh không chú ý tới tình cảm, nắm tay Tạ tiểu thư nhảy lên mặt nước, để giai nhân đứng vững ở trên thạch đài, áy náy nói lời xin lỗi với nữ tử đang khiếp sợ tới mức biến sắc rồi lao thẳng đến cuối dòng nước xiết. Nhưng Nguyên Phong đã đến bên cạnh cửa động trước hắn, đang nhìn về phía cửa động sâu không thấy đáy.
Thấy thế, vẻ mặt Nguyên Thanh cũng đau khổ. Hắn biết nếu như Lâm Nhất gặp nạn, hai huynh đệ mình nhảy xuống cũng không tốt. Nếu Lâm Nhất không việc gì, hai người bọn họ lại chưa chắc có thể may mắn tránh khỏi tai họa.
Việc đã đến nước này, Mạnh Sơn cũng đi qua trấn an hai người. Lâm Nhất không ở đây, bọn họ cũng không đi ngay được. Bọn họ chỉ có thể tin tưởng Lâm Nhất định có thể gặp nạn vẫn bình yên quay về.
Mưa núi trút xuống suốt một đêm, đến khi trời sáng mới dần tạnh. Cứ ở mãi trong sơn động cũng không phải cách, mọi người lại được Mạnh Sơn dẫn dầu, đi ra ngoài.
Khi trở lại trên đường lớn, không kịp nhìn bầu trời mờ mịt trên cao, cảnh tượng thảm khốc trước mắt đã khiến cho người ta nhìn thấy phải giật mình. Trên đường đầy những tảng đá lớn, giống như dùi chắm vào trong đất. Bọn họ thật vất vả đi ra khỏi núi lại nhìn thấy cảnh tượng còn thê thảm hơn. Tất cả sợ đến mức im lặng thật lâu.
Trong sơn cốc lớn mấy dặm đều bị đất đá che phủ, hoàn toàn thay đổi. Nếu không phải đêm qua đã tới nơi đây, không ai tin tưởng nơi đây từng có một trấn nhỏ. Nhưng hôm nay, trấn nhỏ đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại vài ba người sống sót, cũng không biết làm sao sống sót được, nhưng tất cả dường như chỉ còn lại có nửa cái mạng, quần áo tả tơi, tóc tai rối bù, ánh mắt đờ đẫn, mất hồn mất vía. Có người cố leo lên bãi bùn đất, kêu khóc! Có người chỉ quỳ xuống đất ôm đầu, nghẹn ngào!
Trời đất bất nhân, con người lại tính là gì!
Nếu không phải đêm qua Lâm Nhất nhận ra tình hình sớm, chuyến này lại có bao nhiêu người có thể may mắn tránh khỏi? Sau khi thổn thức một lúc, trong sơn cốc đã không có chỗ nào để người ta đặt chân, bọn họ nên đi đâu đây?
- Đó là Bốc đại thúc?
Là giọng nói của Liễu nhi. Tiểu nha đầu chỉ tay về phía trước, sắc mặt vui mừng bất ngờ. Nàng cùng tiểu thư trốn ở phía sau Nguyên Thanh, còn không thể cảm nhận được nỗi bi ai của tai họa này.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một người bay qua đống đất đá đi tới. Người kia giấu mình trong chiếc áo tơi, trên đầu đội một chiếc nón lá rộng vành, che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn rõ chòm râu trên cằm.