- Lâm huynh đệ, đường đi phía trước bị ngăn cản, ta bảo các đệ tử đi tới trước tránh né.
Thấy Lâm Nhất đi tới, Mạnh Sơn lớn tiếng nói.
Nhìn Nguyên Thanh che chở hai chủ tớ Tạ tiểu thư đi vào khe núi, Lâm Nhất nhìn về phía Mạnh Sơn nói:
- Khắp nơi có đá văng nên khó có thể đề phòng được, cũng chỉ có thể làm như thế thôi. Phía dưới có một sơn động, tuy có thể tạm tránh nhưng vẫn phải cẩn thận một chút!
- Ta sẽ để ý!
Mạnh Sơn đáp một tiếng, hai người một trước một sau đi vào khe núi.
Đi về phía trước hơn mười trượng thì đột nhiên xoay quanh, rẽ trái rẽ phải hơn mười trượng thì nước suối càng lúc càng mạnh, hội tụ thành dòng chảy xiết, khiến dưới chân có chút trơn trượt. Theo suối nước đi không xa lại thấy một sơn động cao mấy trượng. Mà nước suối đang chảy xiết vào sơn động, không biết còn chảy xa nữa không.
Tiếng mưa rơi dần dần xa dần, tiếng nước chảy ào ào càng lúc càng vang dội. Lâm Nhất cùng Mạnh trưởng lão đi vào sơn động như đi vào trong lòng đất. Chỉ thấy nước mưa trên núi tràn vào, nước cuồn cuộn. Trong tầm mắt đều là dòng nước dâng lên. Có mấy tảng đá nhô ra đã có người đứng chật kín.
- Nơi này ngược lại cũng không tệ, đỡ bị tảng đá đập trúng!
Mạnh trưởng lão lắc dạ minh châu trên tay, quan sát xung quanh một lúc mới nói.
Trên một tảng đá chính là hai người Mộc Thanh Nhi cùng Từ Tử Huyên đang đứng. Nhìn thấy Mạnh trưởng lão, Mộc Thanh Nhi kêu:
- Mạnh thúc thúc, nước chảy càng lúc càng nhanh, sợ rằng chỗ đứng dưới chân cũng sẽ nhanh chóng bị ngập mất!
Mạnh trưởng lão lội nước tới đầu gối đi tới, giơ dạ minh châu trong tay lên. Chỉ thấy trên một tảng đá có hai mươi người đang đứng. Nếu như nước suối dâng lên, sợ rằng những người này phải ngâm mình ở trong nước.
- Mạnh trưởng lão, phía trước mười trượng có một thạch đài địa thế rất cao, có thể để cho mọi người đặt chân!
Lâm Nhất ở phía sau nói.
Mạnh Sơn nghe vậy thì vui mừng, vội vàng theo dòng nước chảy đi về phía trước mấy trượng, liền thấy cách đó không xa quả nhiên có một thạch đài to, cao hơn mặt nước một trượng, đủ có thể chứa được mấy chục người.
- Lại theo lời Lâm huynh đệ nói vậy, Mạnh mỗ đi trước dò đường!
Lúc này, dòng nước đã dâng lên đến thắt lưng Mạnh Sơn. Hắn giơ cao dạ minh châu, chậm rãi đi về phía thạch đài. Thật may là dòng nước chảy xiết nhưng không quá sâu, đủ có thể có thể lội nước qua.
Mạnh Sơn đi tới bên thạch đài, đi nhanh vài bước kiểm tra mới quay người lớn tiếng nói:
- Dọc theo đường ta mới đi, nhớ chú ý dưới chân, đừng để dòng nước cuốn đi, cứ chậm rãi đi qua là được!
Lâm Nhất còn đứng ở cửa động, cẩn thận tra xét động tĩnh bên ngoài. Nếu như từ trên núi có tảng đá lớn lăn xuống bịt cửa động thì phiền toái!
Trên thạch đài có Mạnh Sơn cầm dạ minh châu, mọi người lại lần lượt lội xuống nước. Một đệ tử lảo đảo, thiếu chút nữa bị dòng nước cuốn đi, Mạnh Sơn gấp đến độ hô to:
- Công phu dưới chân đi đâu rồi? Tất cả đều chú ý cho ta!
Lúc này nước càng chảy xiết hơn, đã tới thắt lưng của những người lội trong nước. Thấy thế, những đệ tử còn lại đều xuống nước.
Lâm Nhất thấy ngoài động không có gì khác thường mới xoay người lại, thấy chủ tớ Tạ tiểu thư có vẻ sốt ruột, hắn không khỏi nhíu mày.
Nếu muốn hai nữ tử này đi từng bước lội trong nước thì hẳn muôn vàn khó khăn, nhưng lo lắng nhất còn không phải là chủ tớ bọn họ mà là Nguyên Thanh. Hắn gấp tới mức vò đầu bứt tai, không biết làm sao để hộ tống hai nữ tử lội nước.
- Nguyên Thanh, Nguyên Phong, hai người ngươi còn đứng ở đó làm gì, mỗi người dẫn một người, nhanh đi qua đi!
Giọng điệu của Lâm Nhất có vẻ nghiêm khác chưa từng thấy. Trong lúc nguy cấp, nam nữ khác biệt với thụ thụ bất thân vẫn nên ném qua một bên, cứu người quan trọng hơn!
- Ôi! Ta biết rồi sư thúc! Nguyên Phong nhanh tới giúp ta!
Nguyên Thanh như được đại xá liền nhảy dựng lên, gương mặt anh tuấn đỏ bừng, ôm quyền nói với Tạ tiểu thư:
- Tại hạ thất lễ!
Nàng cũng không xấu hổ, khẽ nói:
- Làm phiền Nguyên Thanh đại ca!
Nguyên Thanh không dám nhìn thẳng vào đối phương, lấy can đảm nắm lấy khuỷu tay Tạ tiểu thư và đi về phía dòng nước xiết.
- Ôi! Còn có ta!
Liễu nhi mặc kệ, ở phía sau kêu to.