Lại nói tới sau khi Lâm Nhất lao ra khỏi gian nhà liền nhảy đến trên nóc nhà, cuối cùng thấy rõ điều khiến mình lo lắng.
Vị trí sơn cốc cách Bán Phô trấn chừng bốn năm dặm đều là dãy núi vây quanh, nối liền với hai bên đường núi cũng trở thành thung lũng. Vì mưa xối xả như trút xuống, thung lũng trong núi đã biến thành hồ nước, ngay cả con đường núi cũng bị ngập. Mà trên núi cao, nước mưa tập trung thành từng thác nước trút xuống, thỉnh thoảng xối vào vách đá.
Có lẽ đã mấy ngày mưa liên tục nên rất nhiều vách đá đã nghìn lở trăm lỗ, không chịu nổi gánh nặng. Ngọn núi lớn phía sau lưng thị trấn Bán Phô trấn cũng bị nước mưa xối hết bùn đất, lung lay muốn rơi xuống, tình hình tràn ngập nguy cơ! Mưa lại càng lúc càng lớn, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại. Tiếp tục như vậy, nếu như núi cao ở xung quanh sụp xuống, thị trấn Bán Phô sẽ bị vùi lấp chỉ ở trong giây lát.
Nghĩ đến đây cũng khiến cho người ta khiếp sợ tới cực độ! Thiên tai này không làm khó được Lâm Nhất, nhưng còn có nhiều cơ thể máu thịt như vậy. Nếu bảo hắn trơ mắt tất cả bị núi đá chôn vùi thành bùn đất, hắn làm sao có thể ngồi yên. Lúc này chỉ có rời khỏi nơi hiểm yếu, mới có thể tránh được tai ương rơi xuống đầu.
- Tất cả đều đi ra cho ta! Núi sắp sập rồi!
Dưới đêm mưa, thấy không ai nghe theo lời kêu gọi của mình, Lâm Nhất gấp đến độ vận dụng linh lực lại rống to một tiếng, giống như tiếng sấm sét nổ mạnh, vang vọng ở trong sơn cốc mấy dặm, dư âm quanh quẩn không dứt.
Tiếng la của Lâm Nhất còn chưa dứt đã có hai bóng người từ trong viện lao ra. Khi nhìn thấy Lâm Nhất trên nóc nhà, một người hô lớn:
- Sư thúc, xảy ra chuyện gì?
- Núi muốn sụp, nhanh chóng gọi người trong phòng ra, rời khỏi nơi đây, chậm nữ sẽ không kịp mất!
Lâm Nhất lớn tiếng kêu lên. Hắn còn chưa nói dứt lời, huynh đệ hai người đã kinh ngạc đến mức nhảy dựng, sau khi đáp một tiếng liền xông đi phá cửa.
Nguyên Thanh vừa đá cửa một gian phòng vừa hô to:
- Tất cả đều nhanh chóng dậy đi, chậm sẽ mất mạng đấy!
Hắn vừa muốn đi đá cửa một gian phòng khác thì đột nhiên nhớ ra điều gì lại quay đầu chạy...
Phen này lăn qua lăn lại, chính là hành động bất đắc dĩ. Hắn không phải là muốn dân chúng trên thị trấn rời giường chạy trốn. Nếu như chỉ cần cứu đoàn người mình, Lâm Nhất cần gì phải hô to gọi nhỏ như vậy. Nhưng cho dù làm vậy, thị trấn nhỏ trong đêm mưa cũng chỉ có trong khách sạn gà bay chó sủa vô cùng hỗn loạn, những nơi khác cũng không bình thường. Mặc dù có hai ba người hé cửa sổ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài nhưng lại rụt đầu về, ngủ tiếp.
Ở trong mắt bọn họ, Lâm Nhất chỉ là một kẻ bị điên trong đêm mưa mà thôi!
Mọi người của Thiên Long phái trải qua đau khổ, phản ứng khi gặp chuyện rất nhanh, chỉ trong giây lát đều rời giường lao tới trong sân, cả đám người kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau. Lâm Nhất tức giận đến mức âm thầm giậm chân. Dân chúng trong trấn không để ý tới mình thì cũng thôi, những người khách trong khách sạn này cũng rúc ở trong phòng không muốn thò đầu ra. Ngay cả chưởng quỹ tiểu nhị cũng không thấy một ai. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa. Ngọn núi cao phía sau thị trấn đã chậm rãi lay động, không thể ở lại được nữa, bằng không mọi người Thiên Long phái cũng phải bị vùi lấp ở chỗ này. Ôi! Sống chết đều có số!
- Lâm huynh đệ, cần đi con đường nào, mọi người đều nghe theo ngươi!
Mạnh Sơn giơ cánh tay lên che nước mưa, thấy Lâm Nhất còn đứng im ở trên nóc nhà trong bóng đêm thì không nhịn được lo lắng kêu lên.
Lâm Nhất không do dự nữa, nhảy từ nóc nhà xuống và thò tay móc ra một viên dạ minh châu, lập tức chiếu sáng cả khoảng sân. Hắn giao hạt châu vào trong tay của Mạnh Sơn, không cần suy nghĩ lớn tiếng nói:
- Ra khỏi khách sạn, chạy tới đường lớn, ta sẽ đi phía sau! Nhanh!
Mạnh Sơn liên tục gật đầu và hô to một tiếng:
- Mọi người đi theo ta!
Sau đó ong giơ cao dạ minh châu, đi đầu ra khỏi khách sạn.
- Xoạt xoạt!
Vài tiếng nổ nặng nề đột nhiên truyền đến, đất rung núi chuyển, trên đỉnh một ngọn núi phía sau thị trấn Bán Phô có một tảng đá lớn tới mấy chục trượng chậm rãi rơi xuống.
Thấy tình thế không ổn, Lâm Nhất trực tiếp ném hai đệ tử còn đang do dự ra khỏi khách sạn, kêu:
- Không muốn chết thì đi mau!
- Tiểu thư, tiểu thư đang ở đâu vậy?
Trong sự hỗn loạn, Liễu nhi cùng Tạ tiểu thư bị Nguyên Thanh gọi cửa phòng, nước mưa che đi tầm mắt khiến Liễu nhi không nhìn thấy gì, hai tay vung vẩy và kêu khóc. Tạ tiểu thư cũng vậy, toàn thân đã bị nước mưa xối ướt, làn váy quấn lên trên đùi, chân bó nên cũng khó đi, dù nghe được tiếng kêu khóc của Liễu nhi ở bên cạnh cũng nhất thời không biết làm thế nào cho phải!
Nguyên Thanh không đành lòng rời đi, lại vội vàng xoay loạn, nhưng trong nháy mắt đoàn người đều đã chạy ra ngoài, bản thân mình cũng không thể bỏ lại hai nữ tử yếu đuối!
Trong viện đã có mấy người khách trọ cảm thấy tình hình không ổn chạy ra, đang mờ mịt không rõ thì nghe được có tiếng nữ tử kêu khóc, vẫn có đám người xem náo nhiệt đứng bên cạnh.
- Muốn sống còn không mau cút đi!
Lâm Nhất nhìn về phía những khách trọ và tức giận quát một tiếng, bước nhanh qua mắng Nguyên Thanh:
- Sống chết trước mặt, không được do dự!
Một tay hắn nắm lấy hai nữ tử còn luống cuống, quát lớn: