Vô Tiên

Chương 557: Mưa trong núi (2)




Thấy đối phương nói chuyện thân thiết, Liễu nhi liền hăng hái cười nói:

- Ta là Liễu nhi, tiểu thư nhà ta tên là Tạ...

- Liễu nhi! Không thể vô lễ!

Tên của nữ nhi khuê các sao có thể tùy tiện nói ra. Tiểu thư kia biết rõ Liễu nhi trẻ người non dạ nên không thể làm gì khác hơn là khẽ quát một tiếng, đứng dậy, chân thành cúi người nói:

- Tiểu nha đầu trẻ người non dạ, đã làm cho hai vị tỷ tỷ phải chê cười rồi!

Liễu nhi mím môi, oán giận nói:

- Ta cũng không phải là tiểu hài tử, sao tiểu thư lại toàn nói người ta như vậy.

Nàng lại nói với hai nữ tử:

- Còn chưa thỉnh giáo tên của hai vị tỷ tỷ! Ta cũng đã nói tên của mình rồi đấy!

Tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ cũng không tiện lừa gạt, hai nữ tử ngồi đối diện cười, đứng dậy ôm quyền nói:

- Từ Tử Huyên, Mộc Thanh Nhi ra mắt hai vị muội muội!

Hai nữ tử xinh đẹp không kém gì hai chủ tớ này, nhìn dáng người nhỏ nhắn yếu ớt, lại xinh đẹp, khi đứng dậy ôm quyền thời khắc thì lộ ra vẻ oai hùng hiên ngang, hào khí hơn người.

- Không ngờ hai vị tỷ tỷ chính là anh hùng hào kiệt, thật khiến cho người ta kính phục!

Nữ tử ôm quyền thi lễ thì hẳn là người trong giang hồ, Tạ cô nương thật ra cũng có chút kiến thức, không khỏi lên tiếng tán thưởng.

- Tại hạ Nguyên Thanh ra mắt Tạ cô nương!

Một người trẻ tuổi lưng đeo trường kiếm, mặc trang phục đạo sĩ đứng lên, trên khuôn mặt tuấn tú mỉm cười nhưng anh khí ép người.

- Tại hạ Nguyên...

Bên cạnh còn có một đạo sĩ trẻ tuổi cũng muốn đứng dậy tham gia náo nhiệt, lại bị một nam tử khác nhỏ tuổi hơn kéo lại, lên tiếng ngăn lại:

- Được rồi, cũng đâu phải đánh nhau, cần gì cả sư huynh đệ cùng tiến lên chứ?

Tạ cô nương cảm thấy hoa cả mắt, nhìn chăm chú vào đạo sĩ và có chút ngượng ngùng cúi người nói:

- Ra mắt Nguyên Thanh đại ca!

- Liễu nhi ra mắt Nguyên Thanh đại ca, cũng ra mắt các vị ca ca tỷ tỷ!

Liễu nhi không quên nói thêm một câu, trong ánh mắt có phần giảo hoạt hỏi:

- Nghe giọng của vị đại ca này thì chắc hẳn không phải là người ở đây, không biết đại ca muốn đi đâu!

Những người tránh mưa ngồi rảnh rỗi, nói chuyện một chút cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên một tiểu nha đầu lại giống như người lớn, lôi kéo nói chuyện với người ta, còn cố ý không hỏi hai nữ tử Mộc Thanh Nhi cùng Từ Tử Huyên, nói tới nói lui cùng Nguyên Thanh làm người ta không khỏi có cách nhìn khác về tiểu nha đầu giống với quỷ linh tinh này.

- Chúng ta đến từ hải ngoại, lần đi tới quận thành, không biết Liễu nhi cùng Tạ cô nương đã đi qua nơi đó chưa?

Đạo sĩ kia liếc nhìn Tạ cô nương giống như quen biết đã lâu, cũng bắt chuyện với Liễu nhi.

Trong những người qua đường tránh mưa này có nhóm người của Thiên Long phái.

Cuối tháng tư, thuyền biển bỏ neo ở bến Lan Lăng. Cuối cùng sau một năm hai tháng, nhóm người Thiên Long phái đã đến Đại Hạ. Không kịp nghỉ ngơi, không chú ý tới mừng rỡ, càng không có thời gian rảnh rỗi đi xúc động than thở về những gian nan vất vả trong chuyến đi này. Sau khi lên bờ, bọn họ còn phải đi tiếp.

Mặc dù đã bước lên đất Đại Hạ nhưng vẫn còn cách điểm cuối một đoạn đường phải đi. Lâm Nhất cùng Mạnh Sơn bàn bạc, để cho Tiêu đường chủ cùng Liễu đường chủ dẫn theo các đệ tử Hổ Sa Đường ở lại chăm sóc thuyền biển. Ngoài ra, những thị vệ của Hoằng An cùng đệ tử của Thương Hải bang cũng đều ở lại bến Lan Lăng. Nếu không ngoài suy đoán, ba tháng sau, thuyền biển sẽ quay về Đại Hạ.

Tiếp tục lên đường cùng Lâm Nhất cùng Mạnh Sơn tiếp chỉ có mười hai đệ tử nội môn còn lại và ba chủ tớ của Hoằng An, cộng thêm huynh đệ Nguyên Thanh, Thạch Kiên, Mạnh Sơn cùng Lâm Nhất. Tổng cộng hai mươi người tiếp tục vất vả đi đường, tới điểm cuối của cuộc hành trình này.

Sau khi rời khỏi bến Lan Lăng, mọi người đi bộ. Sau khi đi ba ngày, không ngờ gặp phải mây giăng đầy trời, sau đó là mưa phùn. Bọn họ mới đi tới chỗ tửu quán này nghỉ tạm, không ngờ gặp phải xe ngựa của Tạ cô nương, bởi vậy mới có cảnh vừa rồi.

- Lâm huynh đệ không biết có tiện nói cho chúng ta biết lần này còn phải đi xa nữa không?

Mạnh Sơn ngồi ở bên cạnh Lâm Nhất, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra hế khí thế trước kia. Gương mặt ông có phần xúc động. Chỉ có người đi lâu trên thuyền mới hiểu được cảm giác chạm chân xuống đất là hiếm có thế nào. Hơn nữa dưới chân còn là Đại Hạ đã từng xa không thể đến được!

Nguyên Thanh cùng tiểu nha đầu kia cười nói rất vui vẻ. Tạ cô nương đảo mắt nhìn qua, có phần tán thưởng đạo sĩ ăn nói khôi hài, tướng mạo không tầm thường kia.

Nghe được câu hỏi của Mạnh Sơn, Lâm Nhất không nhìn mấy người nữa mà khẽ nói:

- Mạnh trưởng lão cứ hỏi đi, không có gì bất tiện cả. Theo như di ngôn của Giang trưởng lão thì lần này còn phải đi ba bốn ngàn dặm.

- Vậy là lộ trình hai tháng rồi! Đáng tiếc chúng ta không mua được ngựa ở bến Lan Lăng. Chúng ta không thể cứ đi tiếp như vậy được, quá chậm!

Mạnh Sơn nói.

- Nếu như cưỡi ngựa đi thì tốt hơn, không cần tới một tháng là có thể tới nơi.

Lâm Nhất gật đầu nói.

Mạnh Sơn gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, nói:

- Chuyến đi này sẽ trải đi qua một vài thành trấn, chuyện quan trọng hàng đầu là mua ngựa, Lâm huynh đệ thấy thế nào?

- Trưởng lão nói rất phải, trên đường ta sẽ lưu ý.

Lâm Nhất nói xong liền ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Có tiếng vó ngựa dồn dập tới gần, ba con ngựa trước sau chạy tới trước tửu quán. Người trên ngựa vừa kéo dây cương, con ngựa hí lên một tiếng và nâng cao móng trước lên, đứng thẳng. Chỉ lát sau, những tiếng lộp cộp vang lên. Trong mũi của con ngựa phát ra những tiếng phì phì, lúc này mới xem như là dừng lại.

Ba nam tử với dáng người cường tráng nhảy xuống ngựa, ném dây cương trong tay cho tiểu nhị rồi bước nhanh vào tửu quán. Một người khoảng ba mươi tuổi, da như màu đồng, gương mặt chữ điền với chòm râu ba chỏm dẫn đầu đi vào trước. Mí mắt hắn rủ xuống, ánh mắt có sát khí.

Người này và vào tửu quán liền rũ nước thấm trên quần áo, lau nước mưa trên mặt. Chợt ánh mắt hắn ta nghiêm lại. Rõ ràng hắn ta không ngờ tới một tửu quán trong núi sẽ có nhiều người như vậy. Hắn ta vỗ nhẹ vào bội đao đeo bên thắt lưng, vẻ mặt kiêu căng nhìn xung quanh lại đi về phía bàn của Tạ cô nương.

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.