Vô Tiên

Chương 551: Người mất (2)




Lại chờ một lát, Mạnh Sơn đứng lên muốn đi, cửa phòng không gió tự mở, bên trong truyền đến giọng nói của Lâm Nhất:

- Mời Mạnh trưởng lão vào!

Mạnh Sơn hơi do dự nhưng vẫn đi vào, lại thấy trong phòng đầy những mảnh ngọc vụn thì không khỏi thoáng ngẩn người ra. Lâm Nhất vừa vặn từ trên giường xuống, ống tay áo cuốn một cái. Một trận gió xoáy thổi đi, cuốn theo những mảnh ngọc vụn ném ra ngoài cửa sổ.

- Mạnh Sơn ra mắt Lâm công tử!

Cảm thấy mình thất thố, Mạnh Sơn lui ra phía sau một bước thi lễ.

Trên mặt Lâm Nhất có vẻ chán nản, lắc đầu nói:

- Mạnh trưởng lão như vậy, chúng ta ngược lại có vẻ xa lạ!

Nói xong, hắn lại mời đối phương ngồi xuống.

Tuy Mạnh Sơn hơn bốn mươi tuổi nhưng râu ria xồm xàm, thần thái chán chường, nhìn dáng vẻ như năm mươi, sáu chục tuổi vậy, có thể thấy được trong mấy ngày nay cũng không tốt lắm. Ông thấy Lâm Nhất không kiểu cách liền nói tiếng cám ơn và bước nhanh tới trước bàn ngồi xuống, chỉ là hai mắt ông ảm đạm, chỉ lo trầm mặc nhìn góc tường.

Lâm Nhất nhìn Mạnh Sơn, suy nghĩ một lát mới nói:

- Chúng ta đã có tình đồng môn, sau này cứ gọi Lâm Nhất ta nghe thoải mái hơn.

Hắn cũng không để ý xem đối phương có lên tiếng trả lời hay không lại nói tiếp:

- Trong ngày thường thân phận ngươi và ta khác nhau, cũng không có duyên gặp mặt nói chuyện, cho nên làm cho trong lòng Mạnh trưởng lão có sự mẫu thuẫn với Lâm Nhất ta.

Nghe vậy, Mạnh Sơn vô cùng kinh ngạc xoay người lại, chỉ thấy Lâm Nhất xua tay ra hiệu và nói thêm:

- Thuở nhỏ phụ mẫu ta đều mất, là sư phụ đã cứu ta, dạy ta võ công, truyền cho ta đạo làm người. Ơn sư tình nặng, khi còn chưa báo đáp thìn gài đã hết tuổi thọ mà về cõi tiên. Sau khi giữ đạo hiếu ba năm, ta vốn định về đến quê cũ, ở lại chăm sóc cho người thân sống qua ngày. Nhưng ta đã nhận được truyền thừa của sư môn nên ta vẫn phải tiếp tục đi trên con đường tu luyện này. Sau đó ta lại đến Thiên Long phái.

Ngày thường, ở trong Thiên Long phái, thân phận của Lâm Nhất cùng Mạnh Sơn cách xa nên căn bản không thể nói chuyện như bây giờ. Mạnh Sơn có nhiều nghi ngờ về thân phận của Lâm Nhất, cho dù biết được thân phận thật sự của Lâm Nhất, cũng bởi vì Giang trưởng lão mà trong lòng ông trước sau vẫn có mâu thuẫn.

Đệ tử trong môn phái từng người chết đi khiến cho người ta đau lòng. Giang trưởng lão rời đi lại giống như trời sập. Sau khi bi thương qua đi, trong lòng Mạnh Sơn làm sao không cảm thấy chán nản được. Tuy đã cách Đại Hạ càng lúc càng gần, tiền đồ cũng càng trở nên mơ hồ.

Giang trưởng lão lâm chung có lệnh cho mọi người sau này phải nghe theo phân phó của Lâm Nhất. Mạnh Sơn không dám không nghe theo, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an. Năm nay Lâm Nhất cũng chỉ mười tám tuổi, một người trẻ tuổi không rõ lai lịch như thế có thể gánh vác được sự phó thác của Thiên Long phái sao? Ông không ngờ Lâm Nhất đóng cửa nửa tháng không ra lại nói chuyện với mình như vậy.

- Sư phụ ta từng có ơn truyền nghề cho Chân Nguyên Tử, đây cũng là lý do hắn cùng ta gọi nhau là sư huynh đệ.

Lời nói của Lâm Nhất làm cho Mạnh Sơn cảm thấy khó xử. Đối phương thẳng thắn như vậy, vẫn khiến cho ông có chút hoảng loạn, nhất thời không biết làm thế nào cho phải. Mạnh Sơn dùng bàn tay vỗ xuống bắp đùi, nét mặt cũng phong phú hơn rất nhiều.

- Ta từ Thiên Long phái đi ra ngoài tới nay, mấy lần ra tay cũng không có ý gì khác, chỉ tuân theo đạo nghĩa làm đầu, những chuyện trước kia, tất cả chúng ta không cần để ở trong lòng. Thiên Long phái chứa chấp ta, lại để cho ta đi theo thuyền ra ngoài, tất cả những gì làm ngày thường coi như trả lại tình nghĩa này cho trên dưới Thiên Long phái.

Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên như đang nói với chính mình:

- Nhưng sau khi Giang trưởng lão biết được thân phận của ta, vẫn chưa từng có ý trách móc, trái lại lấy lễ đối đãi, có thể nói là ta được ngài ưu ái có thừa! Khi lâm chung, lão nhân gia còn muốn nhờ cậy chuyện lớn của Thiên Long phái, ta muốn từ chối, nhưng trong lòng khó yên!

- Đây là ngọc giản do Giang trưởng lão để lại, bên trong có điểm cuối của chuyến đi này, còn có những căn dặn công việc có liên quan. Đây là hơn bốn trăm viên linh thạch, ta không hề động tới.

Lâm Nhất nói xong liền lấy ra ngọc giản cùng một cái túi nhỏ, đặt nó đến trước mặt của Mạnh Sơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.