Vô Tiên

Chương 548: Tối nay không chợp mắt (1)




Tu sĩ đánh nhau, người bình thường sao có thể được, để tránh vạ lây, đám người vây xem đều lui về phía sau, tránh ra một mảnh đất trống lớn.

Lâm Nhất liếc nhìn bóng dưng già nua lại kiên quyết kia mà cảm thấy bất đắc dĩ, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lại thấy rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình.

Trong ánh mắt của Mạnh Sơn, Mộc Thanh Nhi, Quý Thang cùng Du Tử Tiên đã lộ rõ cảm xúc. Cho dù ở trong bóng đêm, Lâm Nhất cũng thấy rõ ràng.

Giờ phút này, bước chân của Lâm Nhất đột nhiên trở nên nặng nề. Các ngươi đang oán trách ta không ra tay sao? Ôi! Hắn khẽ thở dài một tiếng và nhíu mày.

- Sư thúc?

Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong và cả đám người Thạch Kiên đều đang nhìn chằm chằm vào hắn. Lâm Nhất khẽ lắc đầu nhưng không lên tiếng, chỉ ra hiệu cho bọn họ lui về phía sau.

- Lão già, bây giờ đổi ý còn kịp đấy!

Ở đó vang lên giọng nói phách lối của Túc Mã.

- Đạo hữu không cần nói lời chế nhạo. Đánh thì đánh, chết lại chết vậy!

Giang trưởng lão trầm giọng đáp, ông đánh ra thủ quyết, phi kiếm hóa thành một tia sáng lao về phía Túc Mã. Người kia cười lạnh một tiếng, ngón tay điểm một cái, một đường kiếm quang thoáng hiện.

- Keng...!

Một tiếng động vang lên, phi kiếm của Giang trưởng lão bị đập bay ra ngoài, phi kiếm của Túc Mã được thế không tha người, chấn động đâm tới.

Giang trưởng lão gặp nguy không loạn, giơ tay lấy ra một tấm bùa vỗ vào trên thân, cả người lập tức được một cái đỉnh lớn màu vàng bao quanh. Ngón tay ông vẫy một cái, phi kiếm chợt lóe lên ánh sáng chói mắt, không ngừng bay về phía Túc Mã.

- Ầm...!

Phi kiếm của Túc Mã đánh trúng Giang trưởng lão, đỉnh lớn màu vàng ầm ầm vỡ ra. Lực va chạm quá mạnh làm Giang trưởng lão bị chấn động liên tiếp lui về phía sau. Ông lại vội vàng lấy ra tấm đỉnh phù dán vào trên người. Lại có tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên, kim đỉnh không chịu được phi kiếm sắc bén lại vỡ nát từng mảnh.

Trong lúc nguy cấp, Giang trưởng lão chợt phun ra một ngụm máu tươi, ngón tay rạch một cái. Một nửa rót vào trong đỉnh phù, một nửa khác theo thủ quyết dẫn động, gia tăng vào trong phi kiếm của ông.

Ánh sáng màu vàng trên người Giang trưởng lão tăng mạnh, kiếm quang bay về phía Túc Mã cũng càng thêm chói mắt. Hai tay ông vung vẩy rất nhanh, đánh ra một chuỗi ấn quyết và hét lớn một tiếng:

- Nhanh...!

Chỉ thấy phi kiếm giữa không trung giống như thông linh, “Oong” một tiếng, dẫn theo khí thế vô cùng sắc bén rời đi.

Thấy thế, trong lòng Túc Mã thầm giật mình, chỉ là bên miệng vẫn cười lạnh. Hắn ta vung cánh tay lên, một thuẫn xương màu đỏ thẫm bỗng nhiên bay ra.

- Đoạt...!

Một tiếng động nặng nề vang lên! Đám người vây xem chỉ cảm thấy trong đầu chấn động mạnh, cảm giác choáng váng kéo tới, khiến chân như nhũn ra. Thuẫn Xương của Túc Mã vừa lúc nghênh đón phi kiếm, phi kiếm kia cố gắng đâm xuống phía dưới, nhưng trước sau không có hiệu quả, chỉ có thể run rẩy phí công vô ích.

Thấy phi kiếm không có sức như vậy, Giang trưởng lão ở cách đó không xa cũng thầm buồn bã. Dưới một đòn toàn lực của mình lại không thể làm gì được đối phương! Bất luận là pháp khí va chạm hay đấu về tu vi, ông đều khó chiếm thượng phong.

Sau khi Túc Mã chống lại phi kiếm đột kích thì tâm trạng trấn tĩnh, hai mắt thoáng hiện sát ý, tay hắn ta chỉ một cái, phi kiếm của hắn ta đánh nát đỉnh phù hộ thân của đối phương rồi bỗng nhiên nhảy lên, bay vòng trên không trung một vòng lại gào thét lao xuống. Hắn ta không dừng tay, đánh ra thủ quyết, một lá bùa đã lặng lẽ tiến vào trong bóng đêm, trực tiếp lao về phía Giang trưởng lão.

Giang trưởng lão không dám chậm trễ, ba bốn tầng đỉnh phù lập tức che khắp người.

- Ầm...!

Lại một tiếng động vang lên, đỉnh phù màu vàng khó địch nổi phi kiếm sắc bén của đối phương, bị đánh thành mảnh vụn. chân Giang trưởng lão khó có thể đứng vững, một quả cầu lửa bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt. Ông muốn thi triển thân hình né tránh, dĩ nhiên không kịp.

Một tiếng thét kinh hãi chợt vang lên rồi ngừng lại. Chỉ thấy quả cầu lửa lập tức nuốt sống Giang trưởng lão, trong giây lát đã đốt ông thành tro tàn.

- Ha ha...!

Túc Mã cười to một tiếng, tiện tay nắm lấy phi kiếm cùng túi Càn Khôn của Giang trưởng lão mà âm thầm đắc ý. Lão già này tu vi không cao lại khó đối phó, nhưng đánh lén vẫn giết được.

Mượn uy phong đắc thắng, Túc Mã vẫn chưa thu hồi phi kiếm, mà lơ lửng ở giữa không trung, sát khí ép người.

Ngoại trừ Lâm Nhất ra, tất cả mọi người bên phía Thiên Long phái đều bị chấn động khi thấy Giang trưởng lão chết như vậy!

Tuy biết Giang trưởng lão làm vậy sẽ dữ nhiều lành ít, trơ mắt nhìn trưởng bối trong môn vì để đệ tử sống tạm mà hy sinh vì nghĩa, vẫn khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận và không thể tin được. Một tồn tại bị mọi người coi là Thần linh, một trưởng giả đức cao vọng trọng lại theo gió rời đi như thế, không để lại chút vết tích gì.

- Sư thúc!

- Sư thúc tổ!

- Thái thượng trưởng lão!

Thiên Long phái từ Mạnh Sơn xuống đều quỳ gối khóc rống! Ngay cả huynh đệ Nguyên Thanh cùng đệ tử của Thương Hải bang cũng quỳ xuống, bái lạy, tiễn đưa vị trưởng giả khiến cho người ta tôn kính.

Chỉ có Lâm Nhất mặt trầm như nước, lặng lẽ đứng đó. Lúc này, trong mắt hắn chợt lóe lên sự sợ hãi cùng bi ai, ở trong bóng đêm thê lương, thật lâu không đi!

Nhìn đám người phàm quỳ đầy đất, thổn thức khiến cho người ta phiền chán. Túc Mã trừng mắt, lớn tiếng mắng to:

- Các ngươi đừng vội huyên náo, lão già không biết tự lượng sức mình, thực sự đáng chết. Hai tiểu tử này cũng đừng trốn nữa, chịu chết đi!

Lão già này có tu vi không cao, Túc Mã nhờ đánh lén mới có thể giết được, sau khi đắc ý qua đi, hăng hái tới mức không còn tỉnh táo nữa. Thấy vẻ mặt hai sư đệ phía sau không rõ, hắn không khỏi căm tức, quên sạch lời đã hứa với Giang trưởng lão.

Khi mọi người của Thiên Long phái đang bi thương, lại thấy một đường kiếm quang lao thẳng đến chỗ Quý Thang cùng Du Tử Tiên.

Hai người Quý Thang không tránh được, cũng không muốn trốn. Tất cả mọi chuyện hôm nay đều do mình gây ra, chỉ có chết mới có thể chuộc được tội. Bi thương không hiểu lập tức bao phủ lấy trong lòng mọi người trong Thiên Long phái. Vạn dặm xa xôi tới đây lại không thể tới đích, phải dừng lại ở đây! Đây là vì sao? Vận mệnh đã xác định trước phải như vậy sao?

Trong lúc mọi người trong Thiên Long phái tuyệt vọng, trong trời đêm đột nhiên vang lên tiếng xé gió, một bóng đen như có như không phát sau mà đến trước đã cản lại kiếm quang của Túc Mã.

- Đinh...!

Một âm thanh chói tai vang lên, kiếm quang kinh người kia cuối cùng bị đập bay ra ngoài.

- Ngươi là ai? Thật sự muốn đối địch cùng Túc Mã ta sao?

Túc Mã kinh sợ, thu lại phi kiếm và nhìn về phía người duy nhất phía đối phương còn đứng thẳng.

Lúc này, mọi người trong Thiên Long phái mới phát giác, người vẫn đứng vắng lặng một mình chính là Lâm Nhất.

- Giang trưởng lão đã đi xa, tất cả đều đứng lên đi. Cho dù có chết, cũng phải đứng mới được!

Giọng nói Lâm Nhất lạnh lùng, nhìn đám người đang bi thương căm phẫn chậm rãi đứng dậy, cầm binh khí lên. Sau đó hắn mới xoay người lại, bước từng bước một về phía trước.

Khi đi tới chỗ Giang trưởng lão bỏ mình, Lâm Nhất dừng bước, có một trận gió xoáy màu đen không ngừng xoay quanh bên cạnh hắn.

- Ngươi có Tế Hải tông làm chỗ dựa, một mình ta là tu sĩ từ bên ngoài tới làm sao dám đối địch với ngươi?

Lời nói của Lâm Nhất rất chậm rãi, trong vẻ mặt lại có phần lãnh đạm.

- Ha ha! Ngươi cũng sợ sao! Cái gì?

Túc Mã kiêu ngạo cười to một tiếng, sau đó tức giận nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.