Vô Tiên

Chương 541: Mỗi bước đều khó khăn (2)




- Sư thúc, đây đều là sai lầm của đệ tử!

Trong giọng nói có phần tự trách. Đây là Mạnh Sơn đang nói chuyện.

- Chuyện này cũng có nguyên nhân. Tuy nói không phải do mấy tiểu bối sai, nhưng vẫn ầm ĩ xảy ra chuyện. Đã sắp đến Đại Hạ, tuyệt đối đừng để tự nhiên xảy ra chuyện. Bây giờ chúng ta còn chưa biết rõ ràng về tình hình của Bắc Tế đảo, còn phải phái người đi tiếp ứng, để bọn họ trực tiếp quay về trên thuyền!

Người nói chuyện là Giang trưởng lão, ông rõ ràng có lo lắng. Thấy Mạnh Sơn an bài mấy đệ tử ra khỏi khách sạn, ông lại mở miệng nói:

- Lâm đạo hữu, ngươi thấy chuyện này thế nào?

Lâm Nhất im lặng một lát mới bình tĩnh nói:

- Quý Thang ngược lại gặp nguy không loạn, thời điểm mấu chốt còn có thể nghĩ cách không liên lụy với sư môn, có thể thấy bọn họ vẫn chưa quên lời căn dặn của Mạnh trưởng lão trước đó. Đối phương chẳng qua là mấy lưu manh, vốn cũng không có gì đáng lo, nhưng đã xảy ra chuyện chỉ có thể suy nghĩ tới chiều hướng xấu nhất. Tình hình cụ thể của Bắc Tế đảo cùng với lưu manh kia thế nào, chúng ta không biết. Ta nghĩ, tốt nhất vẫn nên tìm tới chưởng quỹ tửu lâu hỏi một câu.

Trước đó, Lâm Nhất vốn đang đi dạo trước phòng, thấy cơm nước đưa tới thì quay về phòng dùng cơm. Nhưng tửu lâu trước mặt có động tĩnh quá lớn vẫn làm kinh động tới đám người trong phòng khách phía sau. Bọn họ bội vàng ngừng ăn cơm tối. Lâm Nhất thấy đám người Giang trưởng lão cũng đi về phía trước thì đi cùng xem náo nhiệt.

Túc Xa gây ra ầm ĩ quá lớn, trong người vây xem cũng có đệ tử Thiên Long phái. Cũng vì Giang trưởng lão cùng Mạnh trưởng lão đều sống chết mặc bay, bọn họ cũng không dám thò đầu ra. Chỉ là mấy tên lưu manh mà thôi, còn không ngăn cản được đám người Quý Thang, cũng không đáng để Thiên Long phái điều động đông người. Tuy nhiên, bọn họ mới tới Bắc Tế đảo lại xảy ra chuyện như vậy, vẫn khiến cho mấy trưởng bối thấp thỏm trong lòng.

Giang trưởng lão suy nghĩ sâu xa về câu nói của Lâm Nhất, lại bảo Mạnh Sơn mời chưởng quỹ tửu lâu đến đây.

Chỉ một lát sau, chưởng quỹ bốn năm mươi tuổi bị Mạnh Sơn dẫn tới trước mặt. Trong bóng tối mờ tỏ, Giang trưởng lão với tóc bạc, râu bạc có dáng vẻ của cao nhân, làm cho chưởng quỹ không dám chậm trễ, có hỏi chắc chắn sẽ trả lời.

Bắc Tế đảo có phạm vi ngàn dặm, bốn phía đều là biển. Núi cao mọc lên như rừng lại cao chót vót, hiếm có dấu chân người. Phần lớn dân chúng trên đảo đều ở vùng duyên hải, tập trung lại với nhau tạo thành chợ như bây giờ. Nơi này còn có một cái tên gọi là Tế Hải trấn. Chỉ có điều, đây không cùng cấp với trong núi sâu, lại thật sự không có người ở.

Trên đảo có một Linh Sơn cao tới nghìn trượng, xuyên vào trong biển mây, tên của nó là Tế Hải Phong.

Trên Tế Hải Phong có một môn phái tu tiên không lớn tên là Tế Hải tông, bên trong có hơn trăm người tu sĩ tồn tại tiên nhân có thể lên trời xuống đất. Trong tiên môn, những tu sĩ cấp thấp cũng không thiếu khói lửa nhân gian, lại phái người khống chế khu vực biển Bắc Tế đảo này. Những tu sĩ này chuyên tâm tu luyện, cũng không muốn bị chuyện thế tục quấy nhiễu, lại tuyển không ít người phàm tới giúp đỡ. Mà Túc Xa này chính là một trong những người chân chạy của tiên môn này. Chỉ là người này có ca ca đang là tu sĩ trong tiên môn.

Vì vậy ở khu vực bến tàu này, không người nào dám chọc vào Túc Xa.

Rất nhiều thuyền biển ra nam vào bắc đều phải bỏ neo ở nơi này, Tế Hải trấn cũng bởi vậy mà phồn hoa. Cả ngày, Túc Xa đều dẫn theo một đám người, hoành hành ngang ngược, sống tiêu diêu tự tại ở Tế Hải trấn. Các gia đình và tửu lâu khách sạn ở trên trấn đều e ngại tiên môn sau lưng của hắn, cũng ra sức nịnh nọt hắn.

Như vậy càng làm cho Túc Xa không kiêng nể gì cả, vô pháp vô thiên. Bất ngờ tối nay xem như cũng có nguyên nhân!

Sau khi biết được những điều này từ chỗ của chưởng quỹ, Giang trưởng lão càng lo lắng hơn, ngay cả một gia tộc nhỏ mà mình cũng không dám đắc tội, chứ đừng nói tới một tiên môn. Tuy nói Tế Hải tông ở trong các tiên môn ở Đại Hạ là một tiên môn rất nhỏ, mà lúc này lại giống như một ngọn núi cao ép cho người ta hít thở không thông. Không ngờ một lưu manh cũng không dễ đối phó, mong lần này đừng gặp phải tai họa gì!

Sau khi cám ơn chưởng quỹ tửu, Giang trưởng lão lại kéo Lâm Nhất về phòng bàn bạc.

- Lâm đạo hữu, bây giờ phiền toái rồi!

Giang trưởng lão ở ngay cạnh phòng của Lâm Nhất, ông kéo đối phương vào trong phòng mình, không kịp ngồi đã lo lắng buồn phiền nói.

Lâm Nhất cũng cảm thấy đau đầu, tùy tiện đánh một lưu manh cũng có thể gặp phải tiên môn. Không phải mình từng đau khổ tìm kiếm những tiên môn hư vô mờ mịt sao? Cái này thì hay rồi, tiên môn đang ở trước mắt lại làm cho ngươi không biết theo ai.

Lâm Nhất cười gượng nói:

- Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ!

- Đạo hữu vẫn là ngồi xuống, chỉ giáo cho ta đi!

Giang trưởng lão giơ tay lên ra hiệu.

Sau khi Lâm Nhất ngồi xuống nói:

- Chuyện này nói nhỏ là Túc Xa sinh sự từ việc không đâu, đánh nhau ăn chút thiệt là do hắn tự tìm mất mặt, cũng không trách được người khác. Nhưng nếu như huynh trưởng của hắn có tu vi cao cường, lại có môn phái ở sau lưng làm chỗ dựa, không muốn giải quyết chuyện này nhẹ nhàng giống như trưởng lão nói, vậy thì thật sự phiền toái!

Thật ra, Lâm Nhất còn có chuyện không nói ra khỏi miệng. Người ta muốn cố ý làm khó dễ thì mọi người đều không đi được. Đây mới gọi là vì núi chín tấc mà thất bại trong gang tấc! Đều đi tới trước cửa Đại Hạ lại vì đệ tử cùng mấy tên lưu manh tranh chấp một trận mà phải dừng lại chuyến đi xa này. Đừng nói Giang trưởng lão không muốn nhìn thấy những điều này, ngay cả bản thân hắn cũng không tiếp nhận sự thực như vậy.

Hắn cũng không phải không nghĩ đến chuyện suốt đêm đi thuyền rời đi, chỉ là bến tàu nơi này có người trông coi, lại ở ngay dưới mí mắt của Tế Hải tông, thuyền biển tuyệt đối sẽ chạy không thoát.

Giang trưởng lão hơn trăm tuổi, từ lâu đã không lộ vui buồn, vì những vãn bối này lại tan nát cõi lòng. Tay ông vuốt chòm râu bạc, vẻ mặt có chút mệt mỏi nhìn Lâm Nhất hỏi:

- Lâm đạo hữu có thể có cách gì để đối phó không?

Ta có thể có đối sách gì chứ? Tu vi không bằng người, nói mấy cũng không có ý nghĩa gì. Có câu người nhỏ, lời nhẹ! Chẳng biết tại sao, trước mắt Lâm Nhất hiện lên bóng dáng nữ tử áo trắng kia. Hắn lắc đầu, nói:

- Chỉ mong một đêm không có việc gì, sớm ngày mai có thể rời khỏi đây.

Giang trưởng lão thở dài, trầm ngâm hồi lâu mới bất đắc dĩ nói một câu...

- Cũng chỉ có thể làm như thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.