Vô Tiên

Chương 533: Được một mất mười (2)




Xuất Vân Tử cười ha hả nói:

- Gia nhập tiên môn dĩ nhiên là tốt, nhưng một lòng tu luyện cũng tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng còn không phải không có thành tựu gì tốt sao? Giống như ta đây vậy, hưởng hết cực lạc trong nhân gian, chẳng phải tốt hơn sao?

Sao lại như vậy chứ? Cơ duyên mà bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có, lại bị người này dùng để sống phóng túng, thực sự khiến người ta không nghĩ ra được. Lâm Nhất quan sát Xuất Vân Tử, đoán xem lời hắn ta nói là thật hay giả.

Thấy Lâm Nhất lộ ra vẻ mặt chất vấn, Xuất Vân Tử lơ đễnh lắc đầu. Người trẻ tuổi này tuy tu vi cao một chút, nhưng kiến thức lại rất bình thường.

- Lâm đạo hữu cho rằng tu luyện là vì cái gì?

Có lẽ đứng mệt nên Xuất Vân Tử tìm tảng đá ngồi xuống. Lúc này hắn ta đã xác định đối phương sẽ không làm khó mình, lại thể hiện ra vẻ lười biếng, mười phần là một chưởng quỹ béo.

Tu luyện là vì cái gì? Tên béo mập trước mắt này thuận miệng hỏi ra, nhìn như đơn giản nhưng khó trả lời. Lâm Nhất im lặng không nói.

Xuất Vân Tử cười tự đắc:

- Tất cả người phàm muốn trở thành tiên, muốn trường sinh, ta cũng muốn! Nhưng sau khi bước vào đạo này mới biết đó không phải là chuyện đơn giản. Môn phái nào rốt cuộc thế nào thì ta không tiện nói, nhưng chỉ nói tới môn phái của sư phụ ta.

- Môn phái của sư phụ ta chỉ là một tiên môn nhỏ, tu vi của Tông chủ bên trong môn phái chính là cao thủ kỳ Kim Đan. Ở trong mắt người phàm, đây đã tiên nhân chân chính, ở trong mắt của ngươi và ta, cũng là tồn tại cao không thể với tới. Như vậy thì lại thế nào? Ta từng nghe sư phụ nói qua, đệ tử trên dưới Ẩn Nguyên tông luôn phải sống nơm nớp lo sợ. Vì sao? Bởi vì còn có tồn tại có tu vi cao hơn Tông chủ.

- Sư phụ ta chịu không nổi cuộc sống như vậy mới chạy ra làm tán tu. Tuy không được tiên môn che chở nhưng được cái tiêu diêu tự tại!

Hơn nữa, ai không hâm mộ tu vi kỳ Kim Đan chứ? Nhưng lại có bao nhiêu người có thể vượt quá lạch trời kia! Cho dù sống lâu mấy trăm tuổi, nhưng khi còn sống thì ngày đó không phải là đau khổ tu luyện sao? Tu vi tăng trưởng đâu phải là chuyện dễ dàng, cuối cùng thọ nguyên tiêu hao hết, sống uổng cả thời gian!

- Tuy ta n tu luyện hơn mười năm, lúc này cũng chỉ mới là tu vi tầng năm đã tiêu hao hết tuổi thọ, kiếp này cũng khó có thể đạt Trúc Cơ, vẫn tận hưởng lạc thú trước mắt còn quan trọng hơn. Có rượu ngon cùng mỹ nhân làm bạn, cuộc sống rất sung sướng!

Xuất Vân Tử xúc động nói một lúc, thấy Lâm Nhất không nói thì cười nói:

- Lâm đạo hữu vẫn có tiền đồ tốt đẹp, không cần chấp nhặt cùng người không ôm chí lớn như ta, ha ha!

- Ngươi biết chế luyện Ẩn Thân phù?

Lâm Nhất im lặng hồi lâu, đột nhiên mở miệng hỏi.

Xuất Vân Tử lắc đầu nói:

- Có thời gian làm cái này, còn không bằng uống chút rượu cho vui vẻ! Hơn nữa Ẩn Thân phù cũng chỉ dùng tốt ở trước mặt người phàm, ở trước mặt tu sĩ thì phải để ý, lại tránh không khỏi thần thức tra xét.

Thấy Lâm Nhất lại nhíu mày, Xuất Vân Tử chớp chớp mắt, hỏi:

- Đạo hữu cảm thấy hứng thú với bùa chú sao? Mà thôi! Quen biết xem như là có duyên, ta đưa những cái này cho đạo hữu rảnh rỗi tiêu khiển!

Xuất Vân Tử thò tay lấy ra hai mảnh ngọc giản, ánh mắt hiện lên vẻ xảo trá, cười nói:

- Đạo hữu là một người giữ chứ tín chứ?

- Chỉ cần ngươi đừng nói năng lừa gạt, ta sao có thể tự nuốt lời hứa được!

Lâm Nhất sớm nhìn ra được trên thân tên mập này còn giấu túi Càn Khôn khác. Trong lời nói của hắn vừa rồi cũng không tính là đe doạ. Có thể làm cho đối phương mở miệng nói một chút tình hình Đại Hạ cũng rất quan trọng với hắn rồi.

Người tuổi trẻ trước mắt kinh nghiệm không sâu, vẫn nên nhân cơ hội lấy lòng một lúc thì xem như kiếp nạn ngày hôm nay lại qua. Xuất Vân Tử rất hào phóng ném ra ngọc giản trong tay, nói:

- Mấy thứ này ở lại trên người ta cũng vô dụng, ta lại tặng cho đạo hữu!

Lâm Nhất nhận lấy xem, trong một mảnh ngọc giản là phương pháp chế phù, một mảnh ngọc giản khác là phương pháp cấm chế. Mặc dù không tính là tường tận những cũng là thứ nhập môn.

Thu hồi ngọc giản, Lâm Nhất tươi cười, nói:

- Cảm ơn Xuất Vân Tử đạo hữu!

Nếu như mình là một người tham lam, nhìn thấy người béo mập ngầm có giấu đồ thì có lẽ đã nổi sát tâm. Tuy nhiên, dưới bề ngoài vụng về, đối phương lại có một trái tim rất tinh tế. Lâm Nhất không tin đối phương không có thủ đoạn bảo toàn tính mạng.

Ánh mắt Xuất Vân Tử trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, thấy đối phương thật sự không có ý định hung hăng đả thương người, hắn ta đứng dậy, vẻ mặt thoải mái nói:

- Thật ra sau khi ngươi đi tới Đại Hạ đều có thể mua được mấy thứ này. Nếu Xuất Vân Tử ta nhận ngươi làm huynh đệ, vậy cứ xem như là quà gặp mặt của huynh trưởng ta, ha ha! Không cần ngại!

Huynh đệ? Ta nhận ngươi làm huynh trưởng khi nào? Lâm Nhất đoạt lại thanh đoản kiếm của Mộc Thanh Nhi, còn cầm của người ta nhiều đồ như vậy, cũng ngại không tiện trở mặt, hắn chỉ có thể lắc đầu.

Hai người vừa rồi vẫn giương cung bạt kiếm, đảo mắt lại thành huynh đệ. Bất luận Lâm Nhất nghĩ thế nào, Xuất Vân Tử cũng cười ha hả đi phía trước dẫn đường, nói phải mời Lâm huynh đệ uống rượu.

Hai người lại bước vào cửa động bị Lâm Nhất phá thủng. Khi Xuất Vân Tử gặp được, không quên ra tay bịt nó lại.

Sau khi trở lại trong phòng, Xuất Vân Tử lại muốn gọi thị nữ chuẩn bị rượu và thức ăn, nhưng bị Lâm Nhất lắc đầu ngăn lại. Hắn cũng không muốn xưng huynh gọi đệ cùng người béo mập trông có vẻ thật thà như vậy. Sau khi triệu hồi cờ Tứ Tượng, hắn lại chào rời đi.

Nhìn thấy Lâm Nhất quả nhiên không truy cứu nữa, cũng đã rời khỏi viện của mình, lúc này Xuất Vân Tử mới hoàn toàn yên tâm. Lá bùa hắn ta trước sau vẫn ngầm giữ trong tay cũng mất công dụng. Trong lòng hắn ta thầm nghĩ, hôm nay nguy hiểm thật, chỉ là đưa ra mấy thứ kia vẫn khiến cho hắn ta thấy nhức nhối!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.