Vô Tiên

Chương 530: Thỏ khôn có ba hang (1)




Xuất Vân Tử lộ vẻ khác thường khiến hai nữ tử kia kinh ngạc, vội vàng kéo quần áo che thân. Lúc này, trong phòng đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi. Hắn mặc áo bào màu xám, hàng lông mày đao với mắt sáng như sao, khóe miệng hơi nhếch lên với vẻ mặt khó có thể hiểu rõ. Người tới không phải là Lâm Nhất sao?

Khi đi dạo ở trên đường, Lâm Nhất đã để ý thấy có người lén lén lút lút đi theo ở phía sau, thấy mấy tên du côn với vẻ mặt không tốt, hắn lại không để ở trong lòng. Mấy người Mộc Thanh Nhi có võ công không tầm thường, nếu như những người này muốn chiếm lợi, chẳng qua chỉ tự tìm rủi ro mà thôi.

Khi Tịch Bát nhào tới trước mặt và cướp đi thanh đoản kiếm của Mộc Thanh Nhi, Lâm Nhất đều khoanh tay đứng nhìn. Đợi tới lúc đối phương lấy ra lá bùa và biến mất, hắn mới cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.

Tịch Bát biến mất lại không đi xa, hắn đã lừa gạt mấy người Mộc Thanh Nhi nhưng không tránh thoát được thần thức của Lâm Nhất.

Một tên vô lại mà thôi, lại có những thủ đoạn bảo toàn tính mạng không thể tưởng tượng nổi, lai lịch của hắn sẽ không quá đơn giản. Vì vậy, Lâm Nhất lại tách khỏi đám người Mộc Thanh Nhi, một mình theo qua.

Lá bùa của đối phương có thể khiến cho người ta che ẩn thân hình, lại chỉ có thể có tác dụng trong thời gian một nén hương. Gậy ông đập lưng ông, Lâm Nhất thi triển thuật ẩn thân theo sau, Tịch Bát làm sao có khả năng phát giác ra được.

Sau khi tiến vào sân viện này, nghe được lời nói chuyện của sư đồ bọn họ, nghi ngờ trong lòng Lâm Nhất đã được giải đáp. Khi Tịch Bát đi tới đình viện lại bị hắn điểm một cái ngã xuống đất, còn thuận lợi gỡ đi chiếc nhẫn của đối phương.

Xuất Vân Tử đang muốn điên long đảo phượng, Lâm Nhất cảm thấy da mặt rơi sạch, rơi vào đường cùng, hắn không thể làm gì khác hơn là lên tiếng hiện thân.

Thấy trong phòng đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi, Xuất Vân Tử thực sự bị dọa cho nhảy dựng. Đây là người nào? Sao ta không nhìn ra được tu vi của hắn?

- Ngươi là ai? Tại hạ Xuất Vân Tử, chẳng lẽ có mâu thuẫn gì cùng đạo hữu sao?

Xuất Vân Tử cẩn thận hỏi một câu, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, tâm thần có chút bất an nhìn chằm chằm vào người tới. Chỉ có điều trước kia hắn ta đã làm không ít chuyện xấu, nhất thời không nhớ nổi người trước mặt là ai. Hắn ta phất tay một cái, hai nữ tử kia vội vàng lui ra ngoài.

Trong phòng của Xuất Vân Tử không có giường, chỉ là trải chiếu dưới đất, phía trên hỗn loạn không chịu nổi, đầy mùi rượu thịt cùng son phấn, ngược lại giống như một ổ phóng túng tìm vui.

Lâm Nhất không thích nơi này, hắn nhíu mày nhìn Xuất Vân Tử đang tập trung tất cả tinh thần đề phòng nói:

- Ta chỉ là một người qua đường mà thôi, đồ đệ của ngươi cướp đồ bạn đồng hành của ta, ta chỉ đành tìm tới cửa.

Từng thớ thịt trên mặt của Xuất Vân Tử run lên, thầm mắng Tịch Bát làm việc không lanh lẹ. Người trẻ tuổi trước mắt này nhất định là người đồng đạo, tu vi có lẽ cao hơn mình. Đây không phải là dẫn sói vào nhà sao? Nghe ý của hắn là hắn đã sớm tìm đến cửa, mình tự nhiên không phát giác. Xem ra, chuyện này không gạt được. Tuy nhiên, đồ đã tới tay, ai có thể nghĩ tới chuyện lấy ra chứ?

- Ha ha!

Vẻ mặt Xuất Vân Tử thay đổi rất nhanh, hắn ta cười khan một tiếng, chắp tay nói:

- Ra mắt vị đạo hữu này, ta cũng là vì một lòng tu hành, cho nên không rảnh để ý chuyện trong phàm tục, lại tuyển vài đệ tử người phàm làm người hầu mà thôi. Đây hoàn toàn là một chuyện hiểu lầm, ha ha!

Xuất Vân Tử cười rất hiền hoà, chỉ là ánh mắt có phần gian giảo. Hắn thấy Lâm Nhất không để ý tới lời mình nói thì, ra vẻ sảng khoái nói:

- Mà thôi! Chúng ta không đánh không quen biết, ta trả pháp khí này lại ngươi. Còn có cái này xem như là chút tâm ý của tại hạ, kết giao đạo hữu được chứ?

Xuất Vân Tử rất dứt khoát móc ra thanh đoản kiếm của Mộc Thanh Nhi, một bàn tay béo mật khác còn cầm một lá bùa, đầy vẻ tình nguyện mặc cho người đánh.

Lâm Nhất vẫn không lên tiếng mà bình tĩnh nhìn đối phương. Xuất Vân Tử cười gượng, chân trần đi về phía trước đi mấy bước. Hắn ta giơ hai tay, giao vật trong tay ra.

Lâm Nhất liếc mắt quan sát đối phương, chậm rãi giơ tay phải ra, nào ngờ Xuất Vân Tử cười quỷ dị, đột nhiên cầm lá bùa tay vỗ vào trên người của mình, lập tức biến mất.

Cánh tay Lâm Nhất dừng lại giữa không trung, khiếp sợ và bất ngờ nhưng hắn vẫn không hoang mang, chỉ là khi đối phương biến mất, bàn tay liền mở ra, một mảnh mai rùa lập tức biến thành một tấm lá chắn, tay kia cũng đánh ra mấy ấn quyết.

- Đoạt!

Một tiếng khẽ vang lên. Khi Lâm Nhất lấy ra mai rùa, một đường kiếm quang thoáng hiện nhưng tấm lá chắn màu trắng vẫn bất động.

- Ơ?

Trong phòng truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Xuất Vân Tử, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng của hắn ta. Chỉ có điều vào lúc này, xung quanh phòng đột nhiên có ánh sáng chớp động. Cơ thể mập mạp của Xuất Vân Tử đụng phải trên tường ánh sáng, bị ngã trở lại mặt đất hiện ra thân hình.

Xuất Vân Tử có chút chật vật, vừa chạm đất đã linh hoạt nhảy dựng lên, trên mặt hắn ta đầy ngạc nhiên quan sát khắp nơi, trên gương mặt béo phì lộ vẻ hoang mang.

- Đây là trận pháp ở đâu ra? A! Ta biết rồi, vị đạo hữu này, có chuyện gì cũng có thể từ từ nói! Khoan hãy ra tay!

Xuất Vân Tử đã đoán được, hóa ra phòng của mình đã bị người nhốt ở trong trận pháp.

Lâm Nhất thu hồi giáp thuẫn, cười như không cười nhìn Xuất Vân Tử.

Một kẻ vô lại cũng có thể có bùa ẩn thân, người phía sau lưng hắn ta làm sao có thể là người bình thường được. Lúc Lâm Nhất theo sau Tịch Bát đến đây, thấy tu vi của Xuất Vân Tử không cao, thần thức cũng không phát hiện được mình đến đây nên lặng lẽ bày ra Tứ Tượng Kỳ Trận xung quanh phòng.

Ban đầu, hắn không muốn gây ra quá động tĩnh lớn, cũng không ai có thể bảo đảm trong Tề Vân thành có cao thủ tồn tại hay không. Sau khi bày ra Tứ Tượng Kỳ Trận, Lâm Nhất vẫn không dám sơ suất. Thấy ánh mắt của đối phương có vẻ giảo hoạt, lại biết mình gặp phải hạng người gian trá, tất nhiên càng cẩn thận hơn. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Xuất Vân Tử vẫn mượn cơ hội ẩn thân để thi triển đánh lén, một kế không thành liền muốn bỏ chạy.

- Không ngờ đạo hữu có tu vi cao siêu như vậy, đúng là khiến cho người ta bội phục!

Xuất Vân Tử thấy Lâm Nhất vẫn chưa tiếp tục ra tay thì hơi yên lòng, trên mặt nặn ra một nụ cười nói

Lâm Nhất thoáng nhướng mày, thản nhiên cười nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.