Vô Tiên

Chương 518: Tiên tử ra tay (1)




Sau khi Lan Kỳ Nhi đưa sư phụ vào phòng lại gọi tỷ muội Mộc Thanh Nhi lên lầu cao nhìn về phía xa. Lâm Nhất lại chạy tới đầu thuyền, nhìn cánh buồm tự mua vui.

Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong đã vài ngày không gặp Lâm Nhất, cũng đi qua theo.

- Tiểu sư thúc sẽ không bỏ quên hai người chúng ta đấy chứ! Mấy ngày không thấy tiểu sư thúc, trong lòng huynh đệ ta cũng thấy không yên!

Vẻ mặt Nguyên Thanh ai oán, có chút bất mãn phàn nàn.

- Tiểu sư thúc, trước kia tiểu sư thúc đều ở cùng chúng ta làm bạn sư phụ, bây giờ sư phụ không còn, trong lòng ta thấy vắng vẻ!

Nguyên Phong cũng đi tới bên cạnh Lâm Nhất, lẩm bẩm.

Trong lòng Lâm Nhất chỉ nghĩ tới chuyện đề phòng hai nữ tử kia, khi nghe được hai người Nguyên Thanh vừa nói vậy, trong lòng hắn đau xót, lập tức ném tất cả e ngại đó...

Hai người huynh đệ trước mắt này, làm gì còn vẻ không buồn không lo trước kia nữa, bây giờ vẻ mặt bọn họ cô đơn, ánh mắt lo sợ không yên!

Mình tuy là một sư thúc chiếm tiện nghi, tuổi tác cũng không lớn hơn đối phương. Bây giờ, hai người huynh đệ này lại xem mình là người thân nhất. Giọng nói và nụ cười Chân Nguyên Tử dường như vẫn còn ở trước mắt, nhìn Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong thay đổi quá nhiều so với ngày xưa, Lâm Nhất không nhịn được mà bùi ngùi thở dài!

- Ta sao quên hai người được? Đừng quên huynh đệ các ngươi còn là truyền nhân của đạo quan ta đấy!

Lâm Nhất kéo hai người ngồi ở trên sàn thuyền, nghiêm mặt nói:

- Trước khi Chân Nguyên Tử sư huynh đi về cõi tiên đã hoàn thành được tâm nguyện! Người mất đã mất, chúng ta chỉ có thể nén bi thương! Hắn không yên tâm, chính là hai ngươi. Sau khi đến Đại Hạ mà không làm hai ngươi ổn định được, ta cũng khó có thể yên tâm.

Nguyên Thanh cười khổ, vẻ tươi cười có chút thê lương. Lời nói của Lâm Nhất làm cho vành mắt của hắn đỏ lên.

Nguyên Thanh cúi đầu xuống, trầm giọng nói:

- Tiểu sư thúc, trước kia ta còn xem ngươi như huynh đệ, nhớ trước đây, ngươi cùng sư phụ cả ngày đấu võ mồm bực bội, huynh đệ chúng ta cũng không có ác cảm với ngươi, trái lại cảm thấy thân thiết cùng ngươi. Lại không nghĩ đến ngươi cùng sư phụ ta còn có quan hệ sâu xa như vậy. Sau đó, tuy ngoài miệng gọi ngươi là sư thúc nhưng vẫn không muốn không tuân theo ý nguyện của sư phụ. Nhưng khi gặp phải càng lúc càng nhiều chuyện, ngươi không chỉ có ơn cứu mạng huynh đệ ta, vẫn có ơn tái tạo truyền nghiệp. Huynh đệ ta mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại tự nhiên cảm phục!

Nói đến đây, Nguyên Thanh ngẩng đầu lên, vẻ mặt trịnh trọng nói tiếp:

- Bây giờ sư phụ không ở đây nữa, ngươi chính là trưởng bối của huynh đệ chúng ta!

- Sư thúc, lời của sư huynh cũng là suy nghĩ trong lòng ta!

Nguyên Phong cũng rơi nước mắt.

Rời xa quê hương, phiêu bạt nơi xứ lạ khiến cho mỗi người đều cảm thấy lẻ loi!

Lâm Nhất cũng như vậy, trong lòng vắng vẻ cùng cô đơn đã bị hắn che giấu rất xâu. Cảm nhận cô độc này dường như tồn tại, ăn sâu tới tận xương tủy, khiến cho người ta khó có thể khống chế được.

Chỉ là hắn đã bước lên một con đường cô độc không lối về, giống như một mình đi ở trong đêm tối, không thể nào tránh né được, cũng không thể nhìn rõ con đường dưới chân, càng không thể xua tan vắng vẻ cùng lạnh giá do đêm tối mang đến!

Điều hắn có thể làm là cố chấp đi về phía trước! Hắn cũng biết điều này khó có thể xua tan được sự tịch mịch, cũng giống như tiếng bước chân cô đơn, giống như giòi bám vào xương, như bóng với hình. Hắn không muốn suy nghĩ tới mà thôi!

Có thể hắn cũng quen với cảm giác cô độc một mình này rồi!

Tu hành chính là con đường tịch mịch, tịch mịch không chịu nổi, cô độc không chịu nổi. Lâm Nhất biết được mình mới đi chưa xa! Bây giờ, hắn có thể cảm nhận được tình cảm trong lời nói của huynh đệ Nguyên Thanh!

Nhìn hai huynh đệ trước mắt, vành mắt Lâm Nhất bỗng đỏ hoe nhưng cố nhịn xuống.

- Hai người ngươi xem ta là huynh đệ cũng được, coi là trưởng bối cũng được, tất cả đều không ảnh hưởng tới tình nghĩa giữa chúng ta!

Lâm Nhất ngừng một lát mới nói thêm:

- Thật ra ta vẫn luôn xem hai người là huynh trưởng!

Thấy hai huynh đệ sợ run lên, hắn lại nghiêm trang nói:

- Nhưng hai ngươi không gọi ta là sư thúc cũng không được.

Lời nói của Lâm Nhất làm cho Nguyên Phong lau nước mắt, Nguyên Thanh cũng thoáng cười.

Từ Chân Nguyên Tử đi rồi, Lâm Nhất lại vội vàng chạy thoát thân rồi đóng cửa ở trong phòng tránh né hai nữ tử kia, thật sự không có thời gian nói chuyện tử tế với hai huynh đệ Nguyên Thanh. Bây giờ hắn nhất thời cũng không muốn trở về phòng. Một nguyên nhân khác là đầu thuyền yên lặng, hoặc cách xa Lan Kỳ Nhi hơn.

Xa một thước cũng là xa, Lâm Nhất bất đắc dĩ nghĩ như thế.

Vì ưu thương do Chân Nguyên Tử mất đi cuối cùng sẽ có một ngày dần dần phai nhạt. Lâm Nhất từng có cảm giác đau lòng này, cũng tự mình trải qua cảm giác bi thương trong lòng hai người Nguyên Thanh bây giờ. Hắn cũng không bỏ được chuyện Chân Nguyên Tử rời đi, tiếc trời không già, thán thời vận luôn thay đổi, nhưng hắn có thể làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.