Vô Tiên

Chương 504: Hồn đi (1)




Trên mặt đất, Trịnh Huy Hùng dùng thần thức phong tỏa Lâm Nhất trong lòng đất. Thấy hắn đã không thể nhúc nhích, gương mặt Trịnh Huy Hùng đầy sát khí, căm hận nói:

- Xem lát nữa ta sẽ trừng trị ngươi như thế nào!

Keng một tiếng, Trịnh Huy Hùng phát động phi kiếm lại bay tới đánh lén Lang Nha kiếm. Hắn gắt một cái, chỉ đợi giết xong đối phương, không phải linh khí phi kiếm này trở thành vật trong tay của mình sao!

Chỉ mới nghĩ tới đó, Trịnh Huy Hùng trợn tròn mắt, chỉ nghe "ầm" một tiếng vang lên, một con rồng lửa từ trong lòng đất bay ra. Theo đó lại có một bóng người nhảy ra.

Trong lúc kinh hãi, Trịnh Huy Hùng vội vàng lui về phía sau. Nhìn dáng vẻ oai vệ của đối phương này, hắn âm thầm tức giận. Sao mình lại quên mất thanh hỏa phi kiếm này chứ!

Trong lúc nguy cấp, Lâm Nhất dựa vào ngọn lửa nóng rực của Xích Viêm kiếm để phá sự ràng buộc của băng lạnh, nhảy ra khỏi mặt đất. Hắn đưa tay triệu hồi Lang Nha kiếm, nhìn Trịnh Huy Hùng mà không nói một lời.

Trên đường phố lạnh lùng với ánh đèn lập lòe, từng trận gió lạnh thổi qua.

Trịnh Huy Hùng cũng không nói một lời nào, đồng tử thu lại, cẩn thân quan sát đối phương. Người trẻ tuổi này không chỉ giết chết đệ tử đóng ở Bắc Châu Thành, còn giết huynh đệ ruột thịt của mình. Tu vi người này chẳng qua là Luyện Khí tầng bảy, sao lại khó có thể đối phó như vậy được!

...

Cách phía nam Bắc Châu Thành ba trăm dặm, chỗ tộc mạch của Trịnh gia, Tam Thủy Phong là nơi thánh địa mà Trịnh gia có thể phát triển lớn mạnh. Trong tộc có cao nhân kỳ Trúc Cơ, còn có hơn mười người đệ tử Luyện Khí kỳ. Một gia tộc tu tiên có thực lực như thế, khiến cho Trịnh gia trở thành một trong những gia tộc nổi tiếng trong khu vực biển vạn dặm quanh đây.

Có thể đây cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, nhưng tất cả Hứa Châu đảo đều là của Trịnh gia, còn xây dựng Nam Châu Thành và Bắc Châu Thành. Nơi đây trở thành tồn tại cơ bản của con cháu phàm tục trong Trịnh gia. Gia tộc đã truyền thừa mấy trăm năm, có hòn đảo của mình, còn có nhiều con cháu với tư chất cao như vậy đủ để cho Trịnh gia thấy cao ngạo.

Nhưng hôm nay đột nhiên nhận được bùa truyền âm nói có người từ bên ngoài tới phá huỷ vườn thảo dược. Tộc lão đã bế quan đã lâu, mọi chuyện trong tộc đều do mấy trưởng lão xử lý. Vì vậy, Trịnh Huy Hùng là trưởng lão chấp pháp lại đi cùng huynh đệ Trịnh Huy Anh đến đây. Bọn họ vốn tưởng rằng bắt người gây họa lại, nếu vườn thuốc tổn thất quá nghiêm trọng thì tránh không được phải trừng phạt nghiêm khắc theo quy định của gia tộc. Ai ngờ huynh đệ hai người tới Bắc Châu Thành, mình bị giết chết ba đệ tử, mặc dù sau khi biết được không phải đối phương sai, nhưng nếu xảy ra mạng người thì còn cần gì quan tâm đúng hay sai nữa!

Một tiểu tử với tu vi tầng bảy không thể nào gây ra sóng gió lớn được, cứ giết chết hắn trước, cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Sau đó, bọn họ sẽ lại đuổi theo giết lão già tu vi tầng bốn kia. Những người bên ngoài cả gan làm loạn, không trừng phạt nghiêm khắc thì không thể hiện ra được uy nghiêm của quy định gia tộc. Hứa Châu đảo chính là địa bàn của Trịnh gia, không cho phép người ngoài làm càn!

...

Trịnh Huy Hùng lắc mạnh đầu và nhìn xung quanh. Chết bảy người, cuối cùng lại bị tiểu tử này giết chết bảy người con cháu Trịnh gia! Con cháu Trịnh gia tu tiên nhiều hơn nữa cũng có thể có mấy lần bảy người? Người này đã kẻ thù không đội trời chung của Trịnh gia, với mối thù lớn như biển như vậy, tuyệt đối là không chết không dừng. Với kẻ địch trẻ tuổi như vậy, có thể điều khiển hai thanh phi kiếm, lại thêm giả dối thâm hiểm như vậy, nếu như hôm nay không giết chết hắn, sau này sợ rằng sẽ không có cơ hội báo thù nữa!

Trên đường phố, hai người lặng lẽ giằng co. Phía xa, những con cháu người phàm Trịnh gia nấp ở góc đường, không dám lên tiếng.

Trịnh Huy Hùng chỉ tay, phi kiếm lặng lẽ đâm về phía Lâm Nhất.

Lâm Nhất ép thế chờ đợi đã lâu, tay hắn cầm Lang Nha kiếm chém ra một đường kiếm quang, lại nghênh đón.

Trịnh Huy Hùng cười lạnh một tiếng, không quan tâm tới hướng đi của phi kiếm mà tiện tay ném ra ba bóng đen, bóng đen mang theo gió tanh, gào thét đánh về phía Lâm Nhất.

Lâm Nhất thấy thế chợt dừng lại, dưới chân xoay tròn, cuối cùng lại dần hiện ra chín bóng người.

- Ngươi lại sử dụng ra võ công giang hồ, buồn cười!

Trịnh Huy Hùng liên tiếp bấm thủ quyết, ba bóng đen nhỏ bé yếu ớt giống như ruồi bám trên xương, trực tiếp chạy về phía Lâm Nhất.

Long Hành Cửu Biến của Thiên Long phái rất kỳ diệu, lại không lừa được ánh mắt của Trịnh Huy Hùng.

Lâm Nhất nhảy lên vẫn không thoát được bóng đen dây dưa. Hắn có dự cảm không ổn, rơi vào đường cùng, Huyền Thiên Thuẫn lóe lên ánh sáng trắng, bảo vệ quanh người.

Ba tiếng “đinh, đinh, đinh" vang lên liên tục, ba pháp khí giống như đinh cắm vào xương đã cắm vào Huyền Thiên Thuẫn sâu ba tấc.

Lâm Nhất vô cùng kinh ngạc, vội vàng phát động linh lực, một mùi máu tanh xộc vào mũi làm người ta muốn ói, cuối cùng tâm thần hắn hơi hoảng hốt. Trên đinh này có độc!

Trong lòng thầm sợ hãi, Lâm Nhất siết chặt nắm tay cố không hoảng loạn, tay móc ra một tấm Kim Chung Phù dán vào trên thân.

Nhìn đối phương đã luống cuống tay chân, trong mắt Trịnh Huy Hùng thoáng hiện sát cơ và liên tiếp bấm thủ quyết. Hắn cười lạnh nói:

- Đây là ba cái Truy Hồn Đinh do ta luyện từ răng của giao long, ngươi làm sao có thể chống đỡ được chứ.

Sau khi lấy ra Kim Chung Phù bảo vệ toàn thân, Lâm Nhất lại dùng toàn lực phát động Huyền Thiên Thuẫn. Mà Truy Hồn Đinh với sát khí ép người dường như không truy hồn lấy mạng thì không thể dừng lại, ba tấc, bốn tấc, năm tấc giống như kiến cắn xương, dần ăn mòn Huyền Thiên Thuẫn, chắc không bao lâu nữa lại xuyên qua tấm lá chắn.

Ép buộc Huyền Thiên Thuẫn đối phó với địch chính là dùng linh lực để đối đầu, tiếp tục như vậy sẽ bị thua thiệt lớn. Hắn dán Kim Chung Tráo phòng thân cũng chỉ là kế ứng phó tạm thời, sợ rằng căn bản không ngăn cản được Truy Hồn Đinh bắn tới mạnh mẽ như vậy. Vừa nghĩ tới đây, trán Lâm Nhất cũng toát mồ hôi.

Nói vậy, đây hẳn là sát chiêu của đối phương. Lâm Nhất lại phát động Huyền Thiên Thuẫn, ánh sáng màu trắng lóe ra, hình thành hộ thuẫn dày hơn thước ở trước người.

Hắn không dám do dự, cũng không tránh né nữa, mặc cho Truy Hồn Đinh điên cuồng cắn xé. Lông mày của Lâm Nhất dựng ngược, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trong tay cầm Lang Nha kiếm và nhảy lên thật cao, chém về phía Trịnh Huy Hùng.

- Hừ! Đồ không biết chết sống!

Trịnh Huy Hùng thấy hắn lập tức mất mạng còn liều chết đánh một trận thì hừ lạnh khinh thường. Bàn tay hắn mở ra, chỉ thấy một mảnh vẩy giáp màu đen đón gió lớn lên, đảo mắt đã hóa thành một giáp thuẫn ngăn cản phía trước cách người hắn một trượng.

- Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, Lang Nha kiếm bổ vào trên giáp thuẫn và làm Lâm Nhất chấn động tới mức bay về phía sau, nhưng trong con ngươi của hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, bất chấp tất cả lại chém xuống...

Vù vù, hắn liên tục chém ra hơn mười kiếm, từng đường kiếm quang giống như dải lụa bắn xuống. Lang Nha kiếm cùng giáp thuẫn va chạm vào nhau:

Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên bên tai.

Thế kiếm nhanh chóng và mãnh liệt như vậy cũng làm cho Trịnh Huy Hùng chấn động tới mức liên tiếp lui về phía sau. Hắn thấy đối phương liều mạng thì vội vàng rót vào linh lực giáp thuẫn.

Kẻ địch có dũng mãnh nữa cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà. Trịnh Huy Hùng tin tưởng, sau một khắc Truy Hồn Đinh của hắn sẽ cắm vào thân thể của đối phương.

Trong lúc Trịnh Huy Hùng âm thầm tính toán, một đường kiếm quang đã đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn.

Trịnh Huy Hùng kinh hãi lại muốn thu hồi giáp thuẫn hộ thể nhưng không kịp, hắn vội vàng lắc người tránh né, nào ngờ trên ngực bỗng nhiên mát lạnh...

Trịnh Huy Hùng khó có thể tin nổi cúi đầu, thanh phi kiếm thứ ba đã cắm xuyên từ sau lưng tới trước ngực. Trong lúc hắn trố mắt nhìn, thanh phi kiếm trên đỉnh đầu đột nhiên hạ xuống, xuyên qua đầu hắn... Sức sống của hắn lập tức tiêu tan ở dưới bầu trời đêm, hóa thành một du hồn rời đi.

Lâm Nhất đánh lén thuận lợi liền thả Lang Nha kiếm ra, hai tay vung lên nhanh như gió, Huyền Thiên Thuẫn nhanh chóng chớp động không ngừng, lập tức bị hắn thu vào trong cơ thể.

Trong giây lát, gương mặt Lâm Nhất tái nhợt, đặt mông ngồi dưới đất, lúc này mới mở miệng thở hổn hển.

Nguy hiểm thật!

Trong lúc thi triển Huyền Thiên Kiếm Trận đánh lén thuận lợi, Truy Hồn Đinh đã xuyên qua Huyền Thiên Thuẫn, đâm vào Kim Chung Tráo. Kim Chung Tráo khó đỡ nổi sự sắc bén của Truy Hồn Đinh liền bị phá rách. Vào lúc Truy Hồn Đinh sắp truy hồn lấy mạng, Lang Nha kiếm phân ra hai đường kiếm quang đúng lúc giết chết Trịnh Huy Hùng, thần thức điều khiển Truy Hồn Đinh tiêu vong làm thế đoạt mạng của nó cũng theo đó tiêu tan.

Lâm Nhất thở hổn hển, chậm rãi đứng dậy.

Sau khi lau mồ hôi lạnh trên trán, bàn tay của Lâm Nhất chộp về phía không trung và nắm lấy Lang Nha kiếm. Sau đó, hắn lạnh lùng nhìn về phía góc đường. Những con em Trịnh gia đều câm như hến, khủng hoảng vô dùng. Vốn muốn nhìn thấy đồng môn thể hiện uy phong, giết chết kẻ địch, ai ngờ được tình hình xoay chuyển, trưởng lão cùng những tộc huynh có tu vi cao siêu trong tộc, những cao thủ Luyện Khí kỳ được người kính ngưỡng lại đều bị giết chết trước mặt bọn họ. Có người khiếp sợ đến mức chân nhũn ra, khó có thể kìm chế được.

- Không muốn chết thì lăn!

Lâm Nhất quát khẽ một câu.

Ngay lập tức, những con cháu phàm tục và một ít tu sĩ Ngưng Khí kỳ như được đại xá, vội vàng tản đi.

Trên đường phố trống trải chỉ thấy máu đen lan tràn ra bốn phía, thi thể nằm ngổn ngang, cảnh tượng thê thảm tới mức người ta nhìn thấy mà giật mình!

Sau khi bắn ra vài quả cầu lửa, Lâm Nhất đốt mấy thi thể này thành tro bụi, lại lấy sạch mấy túi Càn Khôn cùng phi kiếm pháp khí trên mặt đất. Quay đầu nhìn lại không thấy còn gì nữa, Lâm Nhất mới nhảy lên, chân đạp mây xanh bay về phía không trung.

Từ khi đám người Giang trưởng lão chia tay đến lúc hắn giết huynh đệ trưởng lão Trịnh gia cũng chỉ gần nửa canh giờ, thuyền hẳn không đi quá xa. Lâm Nhất rời khỏi Hứa Châu đảo, theo đường biển an toàn bay về phía nam một lúc, lại nhìn thấy chiếc thuyền đang chậm rãi di chuyển trên mặt biển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.