Vô Tiên

Chương 5: Bóng đêm




Dịch giả: Ông lão câu cá
Đêm xuống, đây là Huyền Nguyên quan.
Sau bữa cơm tối, Tiểu Nhất thắp sáng ngọn đèn trong phòng sư phụ. Căn phòng của Thanh Vân đạo trưởng nằm sát đằng sau chính điện, bên trong bày biện đơn sơ. Lão đạo sĩ nhắm mắt, khoanh chân ngồi trên giường nhỏ. Tiểu Nhất đi tới trước mặt, với tay lấy chiếc bồ đoàn ngồi đối diện sư phụ.
"Sư phụ, đệ tử nhớ là Huyền Nguyên quan không có môn điểm huyệt, lẽ nào Huyền Nguyên kiếm pháp cũng có thể sử dụng để điểm huyệt?"
"Ồ, Tiểu Nhất nhà ta nhận ra rồi ư?"
Mi dài khẽ động, Thanh Vân đạo trưởng mở mắt, mỉm cười hỏi ngược lại một câu.
"Khà khà, không sai, lão gia ngài không nhìn xem Tiểu Nhất là ai? Là đệ tử giỏi giang của sư phụ này, lại là quan chủ đời thứ hai mươi mốt của Huyền Nguyên quan đó."
Nhân lúc sư phụ cao hứng, Tiểu Nhất nhanh miệng nói đùa.
"Ha ha, tên tiểu tử thối nhà ngươi chỉ được cái láu lỉnh."
Thanh Vân đạo trưởng cười lớn, nói vài câu trêu trọc, không còn giữ vẻ trưởng bối nghiêm nghị.
Tiểu Nhất biết, mỗi lúc chỉ có hai thầy trò với nhau, sư phụ thường không câu nệ, rất thân thiện, hòa ái. Nhiều lúc còn cùng Tiểu Nhất đùa cợt như vậy. Chỉ có những lúc sư phụ không nói chuyện, trên khuôn mặt già nua mang theo bao nhiêu sự cô độc, trầm lắng. Trong ánh mắt của bóng dáng kiên cường kia chất chứa nhiều nỗi niềm. Mỗi lần như vậy, Tiểu Nhất đều cảm thấy sư phụ giống một thân cây mọc trên đỉnh núi, chịu bao gió sương, bể dâu. Gốc cây ấy, chính là chỗ dựa duy nhất của hắn trên thế gian này.
Thấy Tiểu Nhất chăm chú nghe, Thanh Vân đạo trưởng lấy làm vui mừng. Lão đạo sĩ biết Tiểu Nhất thông minh, chất phác. Từ khi theo mình đã chịu nhiều cơ cực, thế nhưng tính tình không hề thay đổi, tuy có lúc ham chơi, khó bảo, nhưng nếu đặt vào hoàn cảnh của một đứa trẻ mới mười ba tuổi đầu thì có gì lạ đâu. Đem trọng trách trùng hưng một Huyền Nguyên quan suy tàn đặt lên vai một đứa bé như vậy, Thanh Vân đạo trưởng cảm thấy hổ thẹn và cay đắng vô cùng. Điều an ủi là bản thân dưỡng dục Tiểu Nhất mười mấy năm này, tuy hai thầy trò tuổi tác chênh lệch, nhưng tình phụ tử là có thực. Có điều tuổi tác mình ngày một già đi, chẳng còn biết được bao lâu nữa, nói không tiếc nuối chỉ là giả dối, ước mơ khiến cả đời tìm kiếm, lẽ nào cứ đơn giản như thế mà vứt bỏ đây?
Đến lúc này, Thanh Vân đạo trưởng chỉ còn một tâm nguyện, đó là đem sở học một đời truyền lại cho Tiểu Nhất, để hắn khi chỉ còn lại một mình, mặc Huyền Nguyên quan ra sao, hay Tiểu Nhất sẽ đi về đâu, bán thân hắn cũng có được một phần hành trang, càng nhiều hơn một phần hy vọng.
Nhìn sư phụ trầm tư không nói. Tiểu Nhất lại gần sư phụ, nhẹ níu tay áo người, ngoẹo cổ, nói:
"Sư phụ kể chuyện cho Tiểu Nhất nghe đi."
"Ha ha, người già tâm tư thiếu minh mẫn, sư phụ lẩm cẩm mất rồi. Được, sư phụ dành đêm nay để kể cho Tiểu Nhất nghe."
Thanh Vân đạo trưởng xoa đầu Tiểu Nhất, nói.
Tiểu Nhất biết ý, im lặng chờ nghe sư phụ kể.
"Sư phụ không phải tu đạo từ nhỏ như ngươi. Năm ấy, khi ta đã ngoài hai mươi tuổi mới gặp được sư tổ ngươi, cũng là sư phụ ta, Thái Nhất đạo trưởng, khi người đang vân du tứ phương. Võ công lão nhân gia cực cao siêu song tiếng tăm trong giang hồ không nổi là bởi vì người không màng danh lợi chốn hồng trần, lúc đó Huyền Nguyên quan đã suy vi, kẻ biết đến danh tiếng người càng ít. Lão nhân gia du ngoạn khắp chốn, tầm sư vấn đạo, mong muốn tìm được con đường trở thành tiên nhân.. Ài."
Thanh Vân đạo trưởng dừng lại, trông thấy Tiểu Nhất gãi gãi đầu, chợt cười, nói:
"Chớ vội, để sư phụ từ từ kể."
"Dạ, Tiểu Nhất biết rồi, sư phụ kể tiếp đi ạ."
Tiểu Nhất nhanh nhảu.
"Lúc đó ta cũng hồ nghi giống ngươi, không tin vào chuyện tiên nhân. Nhưng sư tổ ngươi kể lại, người từng có duyên nhìn thấy tiên nhân ngự kiếm bay trên bầu trời ở ngoài biển khơi cách xa hàng vạn dặm. Sư tổ ngươi coi đó là may mắn lớn lao, nhân đó liền cầu vị tiên nhân kia thu y làm đồ đệ, ai ngờ vị tiên nhân ấy trả lời hắn cũng chẳng phải là tiên nhân!"
Đến đây, Thanh Vân đạo trưởng lại lâm vào trầm tư, song ánh mắt lại liếc nhìn Tiểu Nhất. Thấy sư phụ nhìn, Tiểu Nhất lè lưỡi, mặt nhăn lại làm thành mặt quỷ. Thanh Vân đạo trưởng thấy vậy nở một nụ cười, tay vịn râu dài, kể tiếp:
"Vị tiên nhân này nói thêm, y chỉ là một kẻ tu tiên, không thực sự gọi là tiên, hơn nữa thế gian này làm gì có tiên. Sư tổ ngươi quyết tâm bái ông ta làm thầy, mong muốn theo con đường tu tiên. Nhưng vị tiên nhân này nói sư tổ ngươi không có tiên căn nên từ chối. Sư tổ ngươi lại hỏi: tiên căn là gì? Người này giảng giải, thiên địa hỗn độn sinh âm dương, từ đó phân ra ngũ hành, thân có ngũ hành tiên thiên làm cơ sở thì gọi là tiên căn. Chỉ là kẻ có tiên căn trong hàng vạn vạn người không chắc có được một. Người này trả lời sư tổ ngươi xong, lập tức ngự kiếm mà đi."
"Đây có phải ngự kiếm phi hành, giống như chim bay không có gì ràng buộc ư?"
Thanh Vân đạo trưởng đưa tay vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt đặt ở nơi ngọn đèn, lập lòe ánh sáng phản chiếu từ sâu trong mắt. Giữa Huyền Nguyên quan tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nói của Tiểu Nhất vọng về chưa dứt.
"Sư tổ ngươi mang trong người tiên pháp của tiên nhân để lại nhưng không có cách nào tu luyện. Không cam lòng, ngài vẫn kiên trì ngược xuôi tìm kiếm cơ duyên, bởi vậy nào còn tâm trí cho một Huyền Nguyên quan đã suy tàn. Ngài thu ta làm đồ đệ cũng vì nghĩ đến truyền thừa của Huyền Nguyên quan. Bản thân ta lại vì hâm mộ võ công cao siêu của sư phụ, trong lòng cũng đầy si mê tiên gia bí pháp nên theo sư phụ trở lại Huyền Nguyên quan. Để rồi sau sư phụ trăm năm, ta lại giống như ngài, bôn ba tứ hải... Bảy mươi năm rồi, trải bao mưa nắng, biết nói thế nào đây!"
"Bởi vì sư phụ tu luyện lấy đạo dưỡng sinh làm gốc, y đạo giang hồ cũng thông hiểu vậy nên có thể miễn cưỡng thi triển thủ pháp điểm huyệt như cao thủ trong giang hồ. Tuy điểm huyệt là một môn công phu đòi hỏi công pháp chuyên biệt, nhưng Huyền Nguyên kiếm pháp đã vượt ra khỏi phàm thế, sự tinh tế trong đó cho phép nhận huyệt, điểm huyệt không thua kém một môn công phu điểm huyệt nào."
"Nhiều năm trước, ta từng gặp Viên Vạn Chương bị thương do tranh đấu với người khác, liền ra tay chữa trị cho hắn, lúc đó hắn bị ngoại thương, còn hôm nay ta trị là trị nội thương. Người trong tiêu cục vốn đã dùng thuốc giúp lưu thông máu, nhưng khí huyết tụ ở ngực không vì thế mà thuyên giảm khiến hắn hôn mê không thể tỉnh lại. Ta dùng nội kình điểm huyệt, trước hết là lưu thông máu, để cuối cùng dùng chưởng lực tác động lên huyệt Phế Du, từ đó đánh tan máu tụ ở ngực. Khí tức thông suốt, tự nhiên người sẽ tỉnh lại."
"Vị trí huyệt trong kinh mạch của cơ thể tương đồng với mạch thuật của y đạo, việc dùng lực tác động lên một huyệt gọi là điểm huyệt. Phương pháp này có thể cứu người, cũng có thể giết người."
Nghe đến đây Tiểu Nhất thầm đồng ý, điều sư phụ nói có lý. Thí dụ như các huyệt sau đầu: Ngọc Chẩm, Thiên Trụ, nếu tác động lực khác nhau sẽ tạo ra kết quả khác nhau, nghiêm trọng nhất có thể mất mạng.
"Mười hai năm trước, việc kiếm tìm cơ duyên khiến ta thất vọng, đối với tiên thuật, thiên đạo đã không còn cố chấp, tuổi tác đã cao, tìm được cơ duyên muộn màng vậy nào ích gì, ta trở lại Huyền Nguyên quan. Trên đường trở về, ta gặp cha mẹ ngươi bên ngoài, cách trấn Thiên Bình chừng trăm dặm, lúc đó cha mẹ ngươi ở giữa một đám người sơn dã bị sơn tặc cướp bóc..."
Nói đến đây, khuôn mặt đạo trưởng trở nên nghiêm nghị.
Tiểu Nhất nghe vậy, mặt ngạc nhiên nhìn sư phụ. Hôm nay sư phụ kể chuyện nảy ra là có ý nghĩa gì? Hắn nhớ có lần từng hỏi người về thân thế bản thân nhưng sư phụ luôn tìm cách lảng tránh. Sư phụ có chuyện gì ư?
"Đừng quá kinh ngạc, chuyện này cũng đã đến lúc ngươi cần phải biết."
Thanh Vân đạo trưởng vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Nhất.
"Cha ngươi tên là Lâm Khai Sơn. Nhà ngươi ở một nơi gần trấn Thiên Bình, gọi là thôn Tiểu Thiên Ao. Trong nhà, ngươi còn có một người thúc thúc. Cha mẹ ngươi phó thác ngươi cho ta mang về Huyền Nguyên quan."
"Lúc ấy... Lúc ấy cha mẹ đệ tử chết thế nào? Lũ sơn tặc hại cha mẹ đệ tử, chúng ở nơi nào?"
Vẻ mặt Tiểu Nhất trắng bệch, giọng nói run run.
"Không biết, không biết. Những việc này để sau này ngươi tự mình tìm hiểu đi. Tạm vậy, sư phụ mệt rồi, ngươi cũng nên đi tu luyện thôi!"
Thanh Vân đạo trưởng vừa nói vừa phe phẩy tay áo, vừa giống bình thường, vừa giống vẻ muốn đuổi Tiểu Nhất đi.
Tiểu Nhất chợt bừng tỉnh, vội trả lời:
"Dạ, sư phụ an giấc!"
Hắn thổi tắt đèn cho sư phụ, trông thấy bóng dáng người chìm vào bóng tối, hắn từ từ lùi ra khỏi phòng.
"Đừng quên sáng mai đưa bạc xuống núi chia cho lão Lô!"
Giọng nói uể oải của sư phụ vọng ra, Tiểu Nhất dừng lại một chút rồi yên lặng rời khỏi.
...
Ánh trăng như nước, bao phủ Tiểu Nhất cùng tấm phản đá. Tối nay trên đỉnh Tiên Nhân lặng lẽ không một ngọn gió.
Dưới ánh trăng, Tiểu Nhất khoanh chân ngồi đã lâu nhưng lòng không thể tập trung. Trong đầu hắn ngổn ngang nào là Tiểu Thiên Ao, nào là phụ thân Lâm Khai Sơn, nào là tiên nhân ngự kiếm phi hành, nào là vẻ già nua của sư phụ...
Lắc lắc đầu, bỏ lại mọi suy nghĩ, Tiểu Nhất từ từ mở mắt. Chẳng hiểu từ đâu, trong lòng hắn phảng phất nỗi bất an. Phải chăng vì cha mẹ đã không còn ở thế gian? Đã mười ba tuổi đầu, hình bóng cha mẹ cũng chỉ mơ màng xuất hiện trong giấc ngủ, tuy cảm giác xót xa, mất mát, xong tâm tình vì sao đến mức thế này hắn thực không hiểu nổi, phải chăng tình cảm huyết thống có tác động lớn đến vậy?
Sư phụ mới đúng là thân nhân duy nhất trên đời!
Có thể bay, như cánh chim kia, thật tốt a...
Nghe sư phụ kể, Tiểu Nhất cũng thấy say mê cái cảm giác bay lên, tiêu dao nhìn trời đất. Nhưng kể cả điều này cũng chưa đủ khiến Tiểu Nhất trong lòng bứt rứt không yên.
Vậy cuối cùng điều gì đang làm cho lòng hắn nảy sinh cảm giác bất an đây?
...
Giống như đỉnh Tiên Nhân, ánh trăng cũng đang bao phủ một Hắc Phong khẩu cách đó hàng trăm dặm.
Bên trong Tụ Nghĩa đường của Hắc Phong trại đèn đuốc sáng rực. Trên mặt đất giữa nhà đặt một cái cáng sơ sài, giữa cáng, một người quấn đầy băng vải nằm đó, vệt máu thấm cả ra ngoài.
Năm, sáu người đang túc trực bên cáng, bận rộn không ngừng.
Đại đương gia Lưu Nhất Đao của Hắc Phong trại đang nóng lòng đi qua, đi lại. Vết đao kéo dài xuống nửa phần quai hàm trên khuôn mặt đen đúa, dưới ánh đuốc chập chờn càng khiến hắn trở nên dữ tợn.
Đứng bên cạnh là một người trung tuổi gầy gò mặc nho sam. Y cúi đầu trầm ngâm, sắc mặt vàng vọt, dưới cằm lưa thưa vài sợi râu, đôi mắt chuột đang không ngừng chuyển động. Đây là quân sư của trại, thường gọi Ngô tiên sinh.
Ngô tiên sinh nhìn người đang nằm bất động trên cáng, giọng thâm trầm:
"Tiền tiên sinh, Tiền đại hiệp này, giới thiệu nào là đường chủ phái lớn trong giang hồ, nào là giang hồ cao thủ, lại hứa hẹn giúp chúng ta phát tài..."
Lưu Nhất Đao ngắt lời Ngô Tiên Sinh, giọng bực tức:
"Chúng ta vì giúp hắn không tiếc kết thù cùng Thái Bình tiêu cục mà thay hắn cướp tiêu. Hừ, hừ, xem bản thân hắn đi, dính một đao của Viên Vạn Chương đến nông nỗi sống không ra sống, chết không ra chết. Chúng ta giờ đi đâu tìm phú quý? Không nể hắn là người của đại phái, lão tử ta... "
Nói đến đây, vẻ mặt Lưu Nhất Đao không thể không hiện ra chút kiêng dè.
"Đại ca, lần này trong đám hàng hóa áp tải của tiêu cục hẳn phải có thứ gì đó giá trị mới khiến một đường chủ của Thương Hải bang tự thân tìm đến, lại không tiếc nhường chúng ta lợi ích lớn chứ? "
Một giọng nói đanh ác vang lên, đây là tên huynh đệ kết nghĩa với Lưu Nhất Đao, Hắc Phong trại nhị đương gia, Tiền Hổ.
Mắt Lưu Nhất Đao trợn trừng nhìn Tiền Hổ, im lặng bước đến giữa phòng ngồi xuống chiếc ghế gỗ đánh "phịch" một cái, thở dài.
"Khà khà, hai vị đương gia, ta có vài lời."
Ngô Tiên Sinh phá tan không khí căng thẳng, gượng cười nói.
"Căn cứ vào lời huynh đệ trong trại báo lại, chuyến hàng này gồm một ít đá nguyên liệu của Thiên Long phái từ Tòng Lân quốc nhờ chuyển đi. Chỗ đá này không biết quý giá đến đâu, nhưng không hiểu sao Thiên Long phái không tự mình áp tải, lại ủy thác cho tiêu cục bình thường. Vị đường chủ của Thương Hải bang chủ động tìm đến nói chỉ cần chúng ta giúp hắn cướp đám đá này, sau đó Thương Hải bang sẽ cử người tới tiếp ứng. Sau khi thành công, chúng ta sẽ trở thành một đường dưới trướng Thương Hải Bang, đại đương gia sẽ được phong làm đường chủ Hắc Phong đường, từ nay chúng ta sẽ được Thương Hải bang bảo hộ."
"Nếu không đáp ứng điều kiện này, chúng ta cũng sẽ nhận được mười vạn lượng thù lao. Nhưng phải giữ kín chuyện, bằng không, Thương Hải bang sẽ phủ nhận mọi việc, đồng thời bằng mọi cách diệt trừ Hắc Phong trại."
"Mẹ kiếp, chúng ta lúc này đã cướp được tiêu, nhưng Tiền tiên sinh lại trọng thương như vậy, lấy ai truyền tin cho Thương Hải bang? Chúng ta ôm một đống đá, đó cũng không phải là cơm mà có thể ăn được!"
Tiền Hổ hét lên.
"Hừ! Tại ta nhất thời bị ma ám nên nhận lời làm việc này. Đám lang trung dưới núi cứu trị vậy mà Tiền tiên sinh vẫn không chuyển biến. Chúng ta chưa thể dựa vào Thương Hải Bang, trong khi Viên Vạn Chương sống chết chưa rõ, nếu tiêu cục kéo đến quyết một trận sinh tử, chúng ta lẽ nào chỉ còn cách chạy vào ngàn dặm Thái Bình sơn?"
Đập tay thật mạnh lên thành ghế, Lưu Nhất Đao hối hận, nói.
"Viên Vạn Chương không chết."
Ngô Tiên Sinh vuốt hàm râu lưa thưa, lắc đầu đáp.
"Chuyện thế nào? Làm sao ta không biết? Ngô tiên sinh.."
Lưu Nhất Đao vẻ mặt âm trầm, lớn tiếng hỏi.
Ngô tiên sinh gập người, trên mặt sợ hãi, nói:
"Vừa rồi có vị huynh đệ ở dưới núi cưỡi ngựa chạy về báo tin, hôm nay Viên Vạn Chương được người ta cứu tỉnh lại ở Thái Bình tiêu cục. Tin tức chưa kịp truyền lại đương gia, xin ngai thứ tội, thứ tội!"
Nhìn Ngô tiên sinh cung kính sát đất, Lưu Nhất Đao thỏa mãn, hừ một tiếng:
"Thương thế của Viên Vạn Chương cũng rất nặng, ta còn chưa nghe thấy trấn Thái Bình có lang trung nào tiếng tăm. Không lẽ.."
Lưu Nhất Đao trong lòng do dự không yên, hắn cau mày nhìn người đang nằm trên cáng.
"Hồi bẩm đương gia!"
Con ngươi trong mắt Ngô tiên sinh chuyển động, hắn tiến lên một bước, cười gian xảo:
"Nghe đâu là do lão đạo sĩ ở Huyền Nguyên quan ra tay."
Thấy Lưu Nhất Đao mở to mắt nhìn mình, hắn lại lấy lòng:
"Nghe nói lão đạo sĩ tuổi tác đã lớn, nhưng y thuật lại cao minh hơn người. Trong đạo quan cũng chỉ có hai thầy trò một già một trẻ trú ngụ, bình thường không người lui tới. Đây là tin tức các huynh đệ đưa về."
Lưu Nhất Đao đứng dậy, lớn tiếng hỏi:
"Thật sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.