Thời điểm mấy người đến khe núi, trước nhà tranh đã có ba người đang chờ đợi. Một nam tử mặt vàng cao gầy đứng ở giữa, người này hơn ba mươi tuổi, mặc thanh sam, chòm râu thưa thớt, ánh mắt lấp loé không yên. Hai người khác một đen một mập, ngược lại không xa lạ, là hai người thủ ở cửa thành, Trịnh Kim và Trịnh Đồng.
Bốn người biết được thân phận của Trịnh Kim và Trịnh Đồng, không làm rõ được vì sao hai người ở đây. Thấy còn có nam tử cao gầy dẫn đầu, đám người Mộc Thanh Nhi đã không hẹn mà cùng nghĩ tới điều gì, đáy lòng không khỏi trầm xuống, hai mặt nhìn nhau.
Không đợi mấy người nói chuyện, nam tử cao gầy kia đã nói:
- Trữ Tam, đã bán hạt châu chưa? Nếu chưa bán thì thôi, đồ vật gia truyền, vẫn là giữ lại đi!
Đối với đám người Mộc Thanh Nhi đến, hắn coi như không thấy.
- Sư huynh, đây chính là trân bảo, sao ngươi hồ đồ như vậy, tuyệt đối không nên bán. Lần trước người ta lấy ra năm trăm viên linh thạch, cũng không thấy ngươi động tâm a!
- Đúng vậy! Đúng vậy! Lần trước người ta bỏ ra một trăm ngàn lạng bạc, ngươi cũng chưa động tâm!
Trịnh Kim và Trịnh Đồng ngươi một câu ta một câu phụ họa, thỉnh thoảng len lén đánh giá đám người Mộc Thanh Nhi.
- Hạt châu bị người làm rơi vỡ! Ta đã mang người kia đến cho chủ nhân xử lý. Chính là nữ tử này, nàng nói muốn mua hạt châu của ta, ta hảo tâm đưa cho nàng xem, ai nghĩ nàng cầm không chặt, làm hạt châu rơi thành mảnh vỡ.
Trữ Tam nói, còn không quên dùng tay chỉ vào Mộc Thanh Nhi, tràn đầy oan ức.
- Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa, bảo vật gia truyền của ta bị huỷ?
Nam tử cao gầy kia không thể tin được hô lên, huynh đệ Trịnh Kim cũng không mất thời cơ ngạc nhiên:
- Sư huynh, bán bảo vật gia truyền là đại bất kính, bây giờ bảo vật bị hủy, lại là đại bất hiếu! Linh thạch nhiều hơn nữa cũng khó chống đỡ được tội lỗi của ngươi!
Mộc Thanh Nhi gấp đến độ khuôn mặt đỏ chót, nước mắt muốn chảy xuống. Mà Hoằng An thì mặt như màu đất, một trăm ngàn lạng bạc? Đừng nói không có, dù có, ra biển cũng không thể mang nhiều bạc như vậy! Linh thạch? Thấy cũng chưa từng thấy qua!
- Là ngươi hủy bảo vật của ta?
Nam tử cao gầy tức giận, chỉ là nhìn thấy hai nữ nhân đều mỹ lệ xinh đẹp, hắn không khỏi sáng mắt lên.
Mộc Thanh Nhi nói không ra lời, Từ Tử Huyên đi tới một bước, ôm quyền nói:
- Kính chào vị huynh đài này, việc đã đến nước này, chúng ta cũng không phủ nhận, hôm nay là đến nhà nhận lỗi. Bảo vật của ngươi đã hủy, kính xin nói ra cái giá công đạo, chúng ta bồi là được.
Từ Tử Huyên thần thái tự nhiên, ngữ khí lại bình tĩnh nói:
- Cho dù trên người chúng ta mang không đủ, trưởng bối của chúng ta tới giao là được, xin huynh đài yên tâm.
Nữ tử trong ngày thường văn tĩnh đoan trang, thời điểm nguy cấp lại trấn định, thực làm người bất ngờ.
- Ha ha!
Nam tử cao gầy cười gượng hai tiếng, giả vờ thâm trầm nói:
- Vị cô nương này nói không sai, bảo vật đã hủy, không thể phục trả lại. Ngươi đã nhận việc này, ta cũng không làm người khác khó chịu. Không muốn một trăm ngàn lạng bạc, cũng không muốn năm trăm viên linh thạch. Ai! Xem như ta xui xẻo, bọn ngươi nửa giá bồi thường là được!
- A! Nhiều như vậy! Đây không phải là ăn cướp sao?
Mộc Thanh Nhi không khỏi kinh hô một tiếng. Bảo bối gì cũng không thể 50 ngàn lạng bạc a, nàng nhớ lại tình hình ở trong thành, cảm thấy việc này có chút kỳ lạ, không khỏi bật thốt lên.
Nam tử cao gầy nghe vậy đột nhiên biến sắc, âm trầm cười nói:
- Bọn ngươi hủy bảo vật của ta, lại bắt nạt tới cửa, thực không biết sống chết. Một vài phàm phu tục tử cũng dám lắm mồm! Đừng trách ta trở mặt vô tình!
Người này đang khi nói chuyện, tiện tay vứt ra bốn tấm lá bùa, trong thời gian ngắn, vài đạo thanh phong mạnh mẽ cuốn lấy, đánh tới bốn người Mộc Thanh Nhi.