Mạnh Sơn bị chắn ở trước cửa thành, nghe nói muốn thu phí vào thành, có chút bất ngờ. Bất quá nhập gia tùy tục, cũng không có gì. Chỉ là phải bẩm báo Giang trưởng lão biết cái đã. Vì vậy hắn đứng ở một bên, chờ người phía sau đến.
- Ngươi không nghe được sao? Không giao tiền thì cút sang một bên cho ta, đừng ngăn ở trước cửa thành!
Thấy Mạnh Sơn không giao tiền, cũng không nói lời nào, chỉ mang theo mấy người đứng ở cửa thành, nam tử mặt đen có chút tức giận. Mấy phàm nhân mà thôi, thực to gan lớn mật! Hắn phất tay muốn xua đuổi.
Mạnh Sơn nhíu mày, nghĩ thầm người ở chỗ này làm sao không giảng đạo lý như thế, không phân tốt xấu liền muốn đả thương người! Bất quá thấy đối phương khí thế kiêu ngạo, trước khi mò ra được nội tình, ngược lại không tiện tính toán. Ai biết thời điểm trong lòng hắn do dự, Du Tử Tiên thấy sư phụ chịu nhục đã lao ra.
- Sao tiểu tử ngươi không nói tiếng người hả? Không phải là một lượng bạc sao! Cần nói lời ác độc như vậy!
Động thân che ở trước người Mạnh Sơn, nhìn nam tử mặt đen thấp hơn mình nửa cái đầu, Du Tử Tiên không chút yếu thế nói.
- Yêu a! Lá gan của ngươi không nhỏ!
Thần sắc của nam tử mặt đen cứng đờ, lui về phía sau môt bước. Hắn có nhiều hứng thú nhìn Du Tử Tiên, cũng không có tức giận, trái lại cười lạnh.
- Người công nhiên không nhìn thành quy của Bắc Châu thành, quất mười roi; người không phục mà dám can đảm ngỗ nghịch, giết không tha! Tiểu tử, trách ngươi mệnh không tốt a!
Nam tử mặt đen rất tùy ý khoát tay, nhìn sư đệ mặt tròn nói:
- Sư đệ, bắt người này lại cho ta, trước tiên đánh mười roi lại nói.
- Ngươi dám!
Du Tử Tiên trừng mắt, đã nắm chặt song quyền, Quý Thang và La Dung cũng tuỳ theo đứng ra, nhìn chằm chằm đối phương. Trong lòng Mạnh Sơn thầm than, nhưng tự nghĩ lớn tuổi, nên không nói gì, chỉ chờ Giang trưởng lão đến.
Sư đệ mặt tròn hơi kinh ngạc, có người dám ngay mặt xông tới sư huynh đệ bọn họ, ở trong Bắc Châu thành, thật là lần đầu a. Những người bên ngoài này đến tột cùng có lai lịch ra sao, sao dám không để Bắc Châu thành vào mắt? Hắn có chút chần chờ nhìn sư huynh, vẫn chưa ra tay.
Nam tử mặt đen thấy dáng dấp của sư đệ, thầm mắng một tiếng phế vật, từ trong lồng ngực móc ra một tấm lệnh phù, trong miệng nói lẩm bẩm, tay niết lá bùa nhìn về phía đám người Du Tử Tiên quát lên:
- Một ít phàm phu tục tử cũng dám huênh hoang, ta cho ngươi nhìn có gì không dám.
Thấy đối phương từ trong lòng móc ra đồ vật, Du Tử Tiên còn tưởng là đối phương muốn động thủ, trong lòng nghĩ đối phương ngang ngược không biết lý lẽ, hắn quát to một tiếng, húc đầu đánh ra ngoài một chưởng. Mạnh Sơn vừa thấy vội lên tiếng quát bảo ngưng lại:
- Dừng tay!
Không mò ra hư thực của đối phương liền trở mặt với đối phương, hiển nhiên là cử chỉ không sáng suốt. Nhưng song phương cách nhau gần như vậy, hắn muốn ngăn trở cũng đã chậm!
Thấy đối phương dám động thủ, nam tử mặt đen kia hừ lạnh một tiếng, dưới chân thối lui, dương tay ném đi, trong miệng hắn quát một tiếng:
- Trói cho ta...
Chỉ thấy lá bùa trên ngón tay hóa thành một trận thanh phong, đánh về phía Du Tử Tiên.
Mà Du Tử Tiên đánh ra một chưởng, đã thấy đối phương tránh né, không có đổi chiêu, chỉ cảm thấy thân hình hơi ngưng lại, tay chân như hãm vũng lầy. Trong lòng hắn kinh hãi, vừa muốn phát lực tránh thoát, nhưng cả người không sử dụng lực lượng được, như bị dây thừng trói lại tay chân, không nhịn được ngã xuống đất.
Một đường đi tới, kiến thức của mọi người đã không giống ngày xưa, bây giờ dĩ nhiên nhìn ra đối phương không phải người trong giang hồ. Nhưng không ngờ dị biến nảy sinh, Mạnh Sơn cùng mấy đệ tử trong lòng kinh hãi. Làm sao sẽ như vậy! Người thủ cửa thành cũng là người trong Tiên đạo sao? Điều này thực làm đầu óc người không xoay chuyển được.
Du Tử Tiên được Quý Thang và La Dung nâng lên, tay chân không thể động đậy, hắn chỉ là hai mắt phun lửa, căm tức nhìn nam tử mặt đen.
- Hừ! Đây là kết cục đối nghịch với ta. Nếu không hạ thủ lưu tình, mạng nhỏ của ngươi đã chơi xong!
Nam tử mặt đen đắc ý lung lay cánh tay, đi đến trước mặt mấy người, ngón tay chỉ Du Tử Tiên quát lên:
- Ngoan ngoãn để sư đệ ta đánh mười roi.
Hắn lại nhìn về phía đám người Mạnh Sơn chỉ chỉ chỏ chỏ, kiêu ngạo nói:
- Còn ngươi nữa, mấy phàm phu tục tử, mỗi người lấy mười lạng bạc nhận lỗi cho ta, liền tha tội đồng phạm cho các ngươi.
Dễ dàng liền được mấy chục lạng bạc! Sư đệ mặt tròn không khỏi vui vẻ. Nếu không ra mặt nữa, sợ là những bạc kia sẽ bị sư huynh nuốt hết. Nghĩ đến đây, hắn từ sau thắt lưng rút ra một roi da, cáo mượn oai hùm chỉ về phía Du Tử Tiên, mặt âm trầm nói:
- Thành thật nằm trên tảng đá kia, ta muốn đánh cái mông của ngươi, hừ!
Nhưng đám người Mạnh Sơn vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì, chỉ vì Giang trưởng lão đã đi tới trước mặt.