Vô Tiên

Chương 458: Chữa thương. (1)




- Lâm đạo hữu!

- Tiểu sư thúc!

- Sư đệ!

- Lâm Nhất... !

- Im mồm hết cho lão phu!

Giang trưởng lão quát lớn một tiếng, sau đó vội vàng đi lên bắt mạch cho Lâm Nhất. Hắn hơi trầm ngâm một chút, khuôn mặt lo ưu hơi dãn ra, nói lớn.

- Sinh cơ trong người Lâm đạo hữu mạnh mẽ, hắn chỉ mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi! Nhanh đưa hắn về phòng.

Mọi người nghe vậy thì nỗi lòng mới yên ổn lại, ba chân bốn cẳng khiêng Lâm Nhất xuống lầu thai. Giang trưởng lão lúc này mới thở phào một hơi, nhìn về phía con chim đen trốn đi phương xa, vẫn còn sự khiếp đảm.

Nghĩ lại lúc đó, bỗng nhiên Giang trưởng lão vui mừng, hai con Hỏa Tước kia đã tiêu tan hết, mà phi kiếm của Nhan Thủ Tín đang rơi xuống, sắp rớt vào trong biển, hắn vội vàng chỉ ngón tay ra, lấy phi kiếm kia vào tay.

Giang trưởng lão vịn cằm, nghĩ thầm, phi kiếm tốt nhất này, tạm thời lão phu thay Lâm đạo hữu giữ trước!

Nguy cơ đã trôi qua, thuyền của phái Thiên Long vẫn chạy về phía trước với tốc độ nhanh nhất, ai cũng không dám lơ là. Không ai biết Nhan Gia còn đuổi theo nữa không, chỉ khi rời khỏi khu vực biển này, mới có thể hoàn toàn thoát khỏi sự uy hiếp đến từ Nhan Gia.

Trong lúc mọi người Phái Thiên Long đang cảm thấy may mắn vì thoát khỏi một kiếp, ở trong trang viên Nhan Gia trên đảo, không khí rất u ám.

Trên bãi đất trống trước trang viên, sắc mặt Nhan Thủ Đức rất âm trầm, một đám tộc nhân vây quanh hắn. Mà trước mặt hắn chính là thi thể của Nhan Thủ Tín, bên cạnh còn có Kim Đỉnh Điêu mù mắt.

Chỉ trong một ngày ngắn, Nhan Gia đã chết mất ba người, hai huynh đệ Nhan Bỉnh chết đi, nhưng tu vi bọn họ không cao, là do khinh địch nên mới chết. Nhưng tu vi của Nhan Thủ Tín là Luyện Khí tầng chín, người có thể giết chết được hắn không nhiều. Đạt đến tầng tu vi này, có thể hoành hành dưới Trúc Cơ, đừng nói đến chuyện Nhan Thủ Tín còn có linh cầm Kim Đỉnh Điêu giúp đỡ.

Nhưng thi thể lạnh băng nằm trên mặt đất, cộng thêm lỗ máu trước ngực thi thể đã xác nhận rằng Nhan Thủ Tín đúng là người bị giết. Thậm chí Giao Ngư Giáp bó sát người Nhan Thủ Tín cũng không thể ngăn được một đòn của đối phương.

Nhan Thủ Đức kinh hãi trong lòng, chẳng lẽ trên thuyền đối phương có cao nhân Trúc Cơ? Nếu như vậy thật, sợ là dù hắn đến cũng không chiếm được chút tiện nghi này.

Vì mình, cũng là vì Nhan Gia sau này, không thể không cẩn thận một chút được. Bởi vì trong phạm vi vùng biển mấy trăm dặm này, cũng không có người tu tiên khác, nên Nhan Gia mới có thể làm chủ vùng biển này năm trăm năm.

Giữa khoảng thời gian này, cũng có những đồng đạo có tu vi cao siêu đi ngang qua. Nhan Gia đều cung thuận bọn họ, nói năng thận trọng, cuối cùng bình yên vô sự! Cũng vì Nhan Gia chưa từng đắc tội đồng đạo đi ngang qua, nên mới có được khoảng thời gian sóng yên biển lặng này.

Lần này người giết con cháu Nhan Gia, nếu thật sự là cao nhân Trúc Cơ, vậy thì Nhan Gia chỉ có thể nhịn nhục xuống, nếu làm không cẩn thận thì không chừng đối phương sẽ đến nhà hỏi tội luôn.

Nghĩ đến đây, Nhan Thủ Đức cảm thấy hơi lo lắng. Cơ nghiệp mấy trăm năm của Nhan Gia, cũng không thể bị hủy trong tay hắn được. Chỉ có thể tự tăng tu vi mình lên, mới không sợ bị kẻ địch. Chuyện trước mắt, vẫn nên tránh đi cho ổn thỏa, đặt việc lên Trúc Cơ lên đầu.

Hắn hơi bất lực xua tay, trên mặt hiện lên mấy phần mệt mỏi, Nhan Thủ Đức nói.

- Chôn Thủ Tín ở sau núi đi! Lệnh cho con cháu Nhan Gia kiểm tra tỉ mỉ vùng biển xung quanh, nếu gặp phải đồng đạo tu tiên đi ngang qua, lập tức bẩm báo, không được tự tiện đắc tội. Tạm thời bỏ qua việc này, chờ tương lai gặp lại rồi tính!

Liên tục có ba người chết đi, mặc dù Nhan Thủ Đức đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống sự ngông cuồng. Mỗi một tu sĩ đều là hi vọng phục hưng của gia tộc, nếu như vậy mà mất đi, còn không phải là do tu vi của mình quá thấp kém sao? Tu vi của hắn sắp lên đến Trúc Cơ Kỳ rồi, không thể để điều ngoài ý muốn gì xảy ra được.

Tu sĩ trong gia tộc có người có tu vi đến tầng bảy, tầng tám, mà người tầng chín chỉ có hắn và Nhan Thủ Tín. Bây giờ, người có tu vi cao trong gia tộc chỉ còn lại Nhan Thủ Đức mà thôi. Nhan gia cần người che chờ, nhưng mà, bây giờ hắn lại cảm thấy mình thế đơn sức bạc!

Người giết chết Thủ Tín là ai? Tu vi của người đó thế nào?

Khi Nhan Thủ Đức quyết định giấu tài vì gia tộc, hắn không hề biết rằng, lúc này kẻ thù đã nhân dịp vượt qua cửa, chạy trốn trên biển, chạy thoát càng ngày càng xa…

Phía con thuyền phái Thiên Long cũng không hề biết Nhan Gia đã dừng tay, bọn họ vẫn chạy với tốc độ nhanh nhất. Lâm Nhất cứu mọi người trên thuyền, nhưng cũng bị thương ngã xuống.

Mặc dù trên thuyền vẫn còn Giang trưởng lão, nhưng đã gặp người Nhan Gia hai lần, đều do Lâm Nhất ra tay cứu giúp, vô hình mọi người đã xem hắn trở thành cao thủ duy nhất có thể dựa vào trên thuyền này.

Những cao thủ chốn giang hồ, đều là nhân vật nổi tiếng trong Đại Thương, nhưng sau khi ra biển, bọn họ mới hiểu được mình nhỏ yếu đến mức nào, sự tự kiêu trong lòng cũng sụp đổ hết. Biển rộng ầm ầm dậy sóng trước mặt không chỉ làm cho cõi lòng hào hùng nữa, mà còn chất chứa nhiều lo âu người ta không biết đến, làm con người cảm thấy hèn mọn, cũng làm cho con người sinh ra lòng kính nể.

Mọi người trên thuyền đều lo lắng về vết thương của Lâm Nhất.

Đêm đó, trong phòng Lâm Nhất chật cứng người, có Giang trưởng lão, Mạnh trưởng lão, thầy trò Chân Nguyên Tử, Biện Chấn Đạc, Lê Thải Y, tỷ muội Mộc Thanh Nhi, Hoằng An, Quý Thang, Du Tử Tiên, Liễu đường chủ, chen chúc trong khoang thuyền, các đệ tử khác ở trên boong thuyền đều ngửa đầu nhìn về căn phòng đó, trên mặt có sự lo âu.

Trên một góc hẻo lánh trên boong thuyền, một mình Diêu Tử ngồi tựa mép thuyền, yên lặng không nói. Đồng môn huynh đệ không thân thiện với hắn như trước nữa, làm hắn cảm thấy rất cô đơn. Hắn rất tức giận mà hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía căn phòng kia, trong mắt hiện lên sự ghen tị mãnh liệt và bất mãn.

Gió biển nổi lên, tiếng sóng mơ hồ, trong khoang thuyền lại yên lặng khác thường. Sắc mặt Lâm Nhất xám trắng đến mức không có chút máu nào, nhưng sau khi được Giang trưởng lão cho ăn đan dược chữa thương, đã yên lặng nằm đây một canh giờ rồi.

Đôi mi đóng chặt của Lâm Nhất hơi nhích, Lê Thải Y đang chùi vết máu trên miệng hắn lập tức phát hiện la lên, làm cho mọi người đều cúi đầu nhìn về phía giường nhỏ.

Đôi mắt của Lâm Nhất chậm rãi mở ra, ngạc nhiên nhìn mọi người trước mặt, một lúc sau, hắn mệt mỏi giãy dụa ngồi dậy, Lê Thải Y và huynh đệ Nguyên Thanh vội vàng đỡ, nhưng bị tránh ra.

Lâm Nhất rất vất vả mới ngồi xếp bằng được, nhìn Giang trưởng lão và đám người Chân Nguyên Tử trước mặt, ngọn đèn hắt lên gò má giống như dao tước của hắn, càng lộ ra sự trầm tĩnh lạnh buốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.