Lá phù lớn bằng lòng bàn tay, có lẽ được làm ra từ loại da thú nào đó, hắn cầm lên tay xem xét, thấy phía trên có hai chữ độn thổ màu vàng kim. Lại nhìn trên bàn, tổng cộng có hai tấm Độn Thổ Phù. Tác dụng của loại phù này là mượn vật độn hình, lúc nguy hiểm thì trốn vào trong lòng đất, nói không chừng có thể giữ được tính mạng.
Cẩn thận cất hai tấm Độn Thổ Phù đi, Lâm Nhất lại cầm mười viên linh thạch trên bàn ra. Xem ra, hai huynh đệ Nhan Bỉnh cũng không được xem là giàu có, nhưng mà không ai ngại mình nhiều linh thạch quá.
Trong túi càn khôn của hai huynh đệ Nhan Bỉnh không có đồ gì tốt, chỉ có Độn Thổ Phù lọt được vào mắt Lâm Nhất thôi, còn lại là mấy đồ dùng cá nhân lặt vặt, hắn không hề hứng thú với những thứ đó.
Thanh lý xong đồ vật, Lâm Nhất cầm phi kiếm của Lâm Bỉnh lên. Thanh phi kiếm đỏ đậm này, trên đuôi có điêu khắc hai chữ Xích Viêm nho nhỏ, thanh kiếm Xích Viêm này còn tốt hơn cả pháp khí bên hông của Mộc Thanh Nhi nữa
Lâm Nhất vừa về thì ngồi lên giường nhỏ của mình, hắn suy nghĩ một chút, vẫn nên tế luyện Xích Viên Kiếm đi. Sau đó bày Tứ Tượng Kỳ ra, cầm linh thạch trên tay điều tức. Cho dù người Nhan gia có đuổi theo hay không, hắn cũng phải suy tính đến tình huống xấu nhất.
Nhưng mà, người Nhan Gia có đuổi theo hay không?
...
Lúc này, trên mặt biển hướng Đông Nam ngoài ngàn dặm, có vô số hòn đảo vây quanh nhau, trên một hòn đảo to lớn nhất, núi cao mây trắng, khe núi ngang dọc, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần.
Trong một trang viên dựa lưng vào núi, mùi hương hoa bay trong gió, nước chảy róc rách. Ở một chỗ yên tĩnh, có một phòng tu luyện được xây dựng ở đây. Trong phòng có một nam tử hơn năm mươi tuổi ngồi trên mặt đất.
Bỗng nhiên có một luồng ánh sáng cắt phá chân trời bay đến, sau đó bay vào trong phòng tu luyện.
Sắc mặt nam tử kia thay đổi, nhấc tay bắt lấy, một chiếc thẻ ngọc còn liên tục nhảy lên. Một lát sau, khuôn mặt nam tử kia hiện lên sự giận dữ, hắn bỗng nhiên đứng dậy, thẻ ngọc trong tay bị bóp nát, hoá thành vô số ánh bụi tán đi. Cuối cùng, nam tử kia hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài.
Bóng người nam tử kia nhanh như gió, chỉ trong chớp mắt đã đi đến trước phòng khách. Trong sảnh phòng khách có treo vài chiếc đèn lồng, mười một người đứng nghiêm trang hai bên, thấy nam tử này đến, đều khom người thi lễ.
- Kính chào Đại ca!
- Kính chào đại bá!
- Kính chào tộc thúc!
Nam tử ưỡn bộ ngực lên, ừ một tiếng, trầm mặt đi đến ngồi trên một cái ghế, sau đó mới đánh giá tộc nhân chia ra hai bên.
- Đại ca, có chuyện gì xảy ra vậy?
Một bóng người đến gần nam tử kia, hỏi. Đó là một hán tử khoảng bốn mươi tuổi, cơ bắp mạnh mẽ, ánh mắt lấp lánh, dáng vẻ hùng hổ.
Nam tử kia lạnh lẽo nói.
- Trong lúc ta đang đả toạ thì nhận được thiên lý truyền âm của Nhan Bỉnh. Hắn đi đến Toại đảo hái thuốc thì gặp phải hai người đồng đạo, xảy ra tranh chấp với đối phương. Nhan Dĩ bị giết, hắn đang khổ đấu với hai người đồng đạo kia, nên truyền âm về cầu cứu. hổ đấu chịu không nổi, liền truyền âm trở về cầu cứu. Thủ Tín, ngươi thấy chuyện này thế nào?
- Có kẻ dám giết con cháu Nhan Gia ta, đúng là to gan ngông cuồng, để ta đi bắt hai người đó lại, không lột da lóc thịt hai tên đó thì không được!
Tráng hán kia kêu la, đôi mắt trừng to nhue chuông đồng.
Nam tử kia gật đầu một cái, nói.
- Nhan gia ta ở lại chỗ này từ năm trăm năm trước, trong vùng biển này chưa có kẻ nào dám làm càn. Hai kẻ này có thể đánh lâu với Nhan Bỉnh, có lẽ tu vi sẽ không vượt qua Luyện Khí trung kỳ. Vốn dĩ ta muốn tự mình đi, nhưng bây giờ ta đã đến Luyện Khí viên mãn, chạm vào con đường Trúc Cơ, không tiện đi xa. Vì vậy, làm phiền Thủ Tín ngươi đi một chuyến rồi!
- Cái gì? Ha ha, tiểu đệ này vừa mới đi vào tầng thứ chín, Đại ca đã đi được thêm một bước nữa, chúc mừng đại ca, trăm năm qua Nhan gia ta chưa từng có cao thủ Trúc Cơ rồi!
Nam tử cường tráng kia vui mừng nói to, con cháu lớn tiếng nói hỉ, đứng ở hai bên hậu bối con cháu, cũng vội dồn dập tiến lên phía trước nói hạ.
Nam tử kia rụt rè gật đầu, sắc mặt hơi đổi, ho nhẹ một tiếng, nói tiếp.
- Nhan Thủ Đức ta nghe theo tổ huấn của Nhan gia, lập chí khổ tu gần bốn mươi năm, mới có thể đi được đến bước này, cũng chưa được xem là gì. Những người đi sau như các ngươi không được tự ti, còn cần phải chăm chỉ hơn nữa!
Có vài tiếng hùa theo vang lên, nam tử kia nói tiếp.
- Bây giờ Nhan Bỉnh có lẽ đã lành ít dữ nhiều, nên chúng ta phải nhanh lên, đi đường phải cẩn thận một chút!
Nói xong, hắn phất tay, nhìn Nhan Thủ Tín và một đám con cháu rời đi, trên mặt mới hiện lên sự xúc động.
Đã bao nhiêu năm, Nhan gia chưa từng có cao nhân Trúc Cơ. Bây giờ, trời xanh không phụ khổ lòng người, Nhan Thủ Đức hắn chắc chắn sẽ Trúc Cơ thành công, trở thành cao nhân trong Tu Tiên giới, quay về Đại Hạ, tẩy sạch nhục nhã của tiên tổ, để cho Nhan gia hãnh diện!
...
Tên tráng hán tên là Nhan Thủ Tín kia, tạm biệt đại ca mình, đi đến trên một vùng đất trống, hắn nhét hai ngón tay vào miệng, một tiếng huýt sắc bén vang lên, một bóng đen từ trên núi cao lặng lẽ bay xuống, tạo thành một trận gió xoáy, thổi cho vườn hoa rung rinh.
Bóng đen thu hai cánh lại, hiện rõ là một con chim Kim Đỉnh cực kỳ to lớn, nó xuất hiện ở trước mặt Nhan Thủ Tín.
- Đi thôi!
Nhan Thủ Tín bước lên vỗ một cái lên cánh của con chim, con chim hót lên một tiếng, hai chân giống như móng vuốt lớn giẫm một cái lên đất, hai cánh run lên, sau đó giương cao đập phành phạch, nhảy vút khỏi mặt đất.
Nhan Thủ Tín nhón mũi chân, vững vàng rơi xuống lưng chim lớn. Con chim lại hót lên một tiếng vui sướng, chở theo Nhan Thủ Tín, bay về phía bầu trời đêm.