Vô Tiên

Chương 433: Bế quan. (2)




- Với tu vi như ta và các ngươi, dù hai, ba ngày không ăn uống cũng không sao. Trong phái Bạch Vân Quan chúng ta có đan dược Ích Cốc, dù ba hay năm ngày không ăn không uống thì cũng không thấy đói bụng. Mà người trong Tiên Đạo mới là Ích Cốc chân chính, giống như tiểu sư thúc của ngươi, dù mười ngày nửa tháng không ăn vẫn như bình thường.

Nói xong, Chân Nguyên Tử nhịn không được quay đầu nhìn xuống dưới, đã nhiều ngày rồi hắn không nhìn thấy Lâm Nhất, nhưng tin là đối phương đang tu luyện, mà không phải đang ngủ như đồ đệ vừa nói.

Nghĩ đến đây, Chân Nguyên Tử vừa tức lại không nỡ đánh người, trừng mắt, trách mắng.

- Tiểu sư thúc của các ngươi mới bao nhiêu tuổi hả? Lại có tu vi doạ người như thế, hắn không dám nghỉ ngơi, lúc nào cũng cố gắng tu luyện. Vậy mà hai tên nhóc con các ngươi lại lười đến mức làm cho ta bực cả mình!

Nguyên Thanh thấy sư phụ giận thật, vội cười cười làm lành, nói.

- Hai huynh đệ con đâu dám lười biếng, không phải sư phụ ngài cũng biết sao? Nhưng mà, tiểu sư thúc là người trong Tiên đạo, tất nhiên người phàm mắt trần không thể so sánh được. Nếu con mà bước được lên con đường Tiên đạo…

Nguyên Phong còn muốn phụ hoạ theo, nhưng thấy sắc mặt lạnh lẽo của Chân Nguyên Tử, sợ đến mức im miệng, trốn sau lưng Nguyên Thanh.

- Làm người không biết cảm ơn, lòng tham không đáy, đó chính là điều tối kỵ của con người!

Hai người Nguyên Thanh vội nghiêm mặt nói.

- Đệ tử không dám quên sự dạy dỗ của sư phụ.

Biết rõ bản tính của hai đồ đệ, Chân Nguyên Tử không tiếp tục mắng chửi, chỉ thầm thở dài một tiếng, trầm ngâm nói.

- Con người ta sống cả đời, mỗi người có một cuộc sống riêng, phải biết rõ đâu là đủ. Không phải ai ai cũng có thể đi vào Tiên đạo được, nếu không có cơ duyên lớn, dù nghĩ nhiều cũng vô ích. Người xưa có câu, người nhận được là do trời, người trả được là do Thần, người thành công là do vận may! Hai đứa đã được đả thông kinh mạch Tiên Thiên, có hi vọng vươn đến đỉnh cao võ học, cần gì phải tự ti chứ?

...

Mọi người trên thuyền đều chán nản vì cảnh phiêu bạt nhiều ngày, chỉ có Lâm Nhất là không ra khỏi cửa, chìm đắm theo trời đất, tu luyện không biết mệt!

Trong vòng một tháng, Lâm Nhất chỉ ăn hai lần cơm, hắn truyền âm cho người đưa đến tận cửa. Nếu thân phận đã bị bại lộ, trên biển lại có nhiều thời gian, Lâm Nhất không cần kiêng kỵ gì nữa, chuyên tâm vào việc tu luyện.

Từ lúc Lâm Nhất rời khỏi Tiên Nhân Đỉnh, tu luyện bị đứt gãy ở đó. Hắn tự cảm thấy mình đã hoang phí rất nhiều thời gian. Bây giờ linh thạch và đan dược trong tay không thiếu thốn nữa, đúng lúc có thể tăng tu vi lên, để sau này có thêm chút bản lĩnh bảo vệ tính mạng.

Hắn biết được từ chỗ Giang trưởng lão, Đại Hạ cũng không phải là thiên đường của tu sĩ, nơi nào mà chẳng có ỷ mạnh hiếp yếu, người lừa ta gạt, nơi đó cũng có nguy cơ sống chết bất cứ lúc nào. Đó cũng là lý do vài tu sĩ có tu vi không cao như Giang trưởng lão phải rời khỏi Đại Hạ.

Biết mình không tăng tu vi được, so sánh với việc ở lại cho người ta bắt nạt, không bằng đến phàm tục làm một vị thần tiên. Như vậy còn được người khác che chở, cung phụng! Thà làm gà đi đầu chứ không làm trâu bò đi sau, đó cũng là một đạo lý làm người.

Nhưng Lâm Nhất không nghĩ như vậy. Muốn đi xa hơn trên con đường này, thì phải trả giá lớn hơn trăm nghìn lần, không ngừng vượt qua chính mình. Người xưa có nói, cần cù bù thông minh! Cho dù đi nhiều hay đi xa, thì tuyệt đối không thể dừng bước chân lại, tuyệt đối không được từ bỏ.

Lâm Nhất nhắm hai mắt lại, tay kết ấn quyết, ngồi xếp bằng trên đường nhỏ. Một con rồng nhỏ như sương trắng xoay quanh người hắn, một lúc sau, con rồng sương trắng kia quay quanh huyệt Bách Hối trên đầu Lâm Nhất, cuối cùng hoá thành hơi nước, ẩn vào trong cơ thể hắn.

Lại sau một lát sau, Lâm Nhất khóe miệng nhếch lên, chậm rãi mở mắt.

Khổ tu một tháng, tiêu hao hai viên linh thạch. Lúc này linh khí trong kinh mạch của Lâm Nhất rất dồi dào, hơi nóng nảy. Cuối cùng tu vi tầng sáu của hắn đã đến cửa ải muốn đột phá.

Xoè bàn tay ra, trong tay Lâm Nhất có một bình ngọc xuất hiện, đó chính là Tụ Khí Đan mà Giang trưởng lão tặng cho hắn.

Suy nghĩ một chút, Lâm Nhất dùng thần thức tản ra bên ngoài con thuyền trong nháy mắt, hắn thấy trên thuyền không có gì khác thường.

Có nên thử công hiệu của Tụ Khí Đan không? Mặc dù hắn sắp đột phá tu vi, nhưng trong lòng Lâm Nhất biết rõ, đợi đến lúc chân chính đột phá Luyện Khí tầng bảy thì không biết đến lúc nào. Đừng nói đến chuyện tu vi tăng cao thì nhu cầu về linh khí cũng càng mãnh liệt hơn. Chỉ với chút linh thạch trong tay, muốn đột phá tu vi, đúng là rất khó. Nói cách khác, sử dụng đan dược cũng là một cách không thể thiếu trong tu hành.

Đổ một viên Tụ Khí Đan ra khỏi bình ngọc. Đan dược to bằng ngón tay cái, đan dược màu vàng có mùi thơm dịu êm, thơm ngát, có linh khí chấn động mãnh liệt.

Lâm Nhất giơ tay lên, hắn tò mò nhìn viên đan dược trong tay. Một ánh hào quang nhàn nhạt ẩn bên trên viên thuốc, tùy theo khí thế của hắn mà chuyển động.

Đây cũng là Tụ Khí Đan, là đan dược có thể tăng tu vi lên, có cùng vẻ bề ngoài với đan dược mà Huyền Nguyên chân nhân để lại. Lâm Nhất lắc đầu, tỉ mỉ nhìn bảo bối trong tay. Giang trưởng lão từng nói, loại đan dược này cực kỳ quý hiếm ở Đại Hạ, tu sĩ Luyện Khí đều thèm nó đến mức chảy nước miếng dài ba thước, muốn có mà cũng không được. Nhưng mà, giá của một viên đan dược không hề rẻ, tất nhiên không phải người nào cũng có thể mua được.

Nhớ đến sự đau lòng lúc Giang trưởng lão tặng viên đan dược này ra, Lâm Nhất lắc lắc đầu. Nếu thật sự dùng đan dược này có thể tăng tu vi lên, xem như hắn đã nợ Giang trưởng lão một ân tình lớn rồi.

Cắt đứt suy nghĩ, Lâm Nhất lẳng lặng điều tức một lúc, sau đó hắn ngửa đầu nuốt viên đan dược vào miệng, còn chưa nếm xem nó có vị gì, Lâm Nhất đã cảm thấy có một luồng khí nóng thơm ngát chui vào bụng, trong giây lát, tản ra khắp nơi, làm cho hắn nghĩ đến lần nuốt Tử Tinh Quả vào bụng, trong lòng có chủ ý, Lâm Nhất vội nhắm mắt nhập định, dùng thần thức quan sát sự thay đổi bên trong cơ thể.

Sau khi nuốt đan dược vào bụng, vẫn chưa tan ra ngay, mà nó chậm rãi chuyển động. Ngay lập tức có linh khí mạnh mẽ từ đan dược tuôn ra, chui vào kinh mạch trong chớp mắt, linh khí đi một vòng trong cơ thể, sau đó đi đến khí hải.

Linh khí bên trong đan dược nhiều như thủy triều, một đợt sóng nối tiếp một đợt sóng, sóng sau cao hơn sóng trước, nhắm thẳng đến tay chân khắp người Lâm Nhất…

Một canh giờ trôi qua, linh khí không ngừng tụ tập về khí hải, linh khí cuồn cuộn không ngừng, tiếp tục lưu động trong kinh mạch, nhưng vẫn chưa đột phá tu vi được.

Hai canh giờ trôi qua, đan dược chậm rãi tan rã, linh khí trong đan dược dần dần yếu bớt, Lâm Nhất đang tĩnh toạ khẽ nhíu mày, nhưng không mở mắt ra, hắn cầm bình ngọc lên, đổ một viên đan dược khác vào trong miệng…

Một ngày trôi qua, khi ánh mặt trời ngày thứ hai chiếu vào trong phòng, Lâm Nhất vẫn ngồi tĩnh toạ trên giường nhỏ như cũ. Nhưng mà, khoé miệng đã có ý cười.

Tác dụng của hai viên Tụ Khí Đan giúp hắn đột phá bích chướng tầng sáu lên tầng bảy. Nhưng mà, Lâm Nhất vẫn chưa dừng lại, liên tục vận chuyển linh khí theo Huyền Thiên tâm pháp, đi vào một vòng tu luyện khác.

Hai ngày như vậy trôi qua, Lâm Nhất mới tỉnh khỏi tĩnh tọa, hắn thở phào một hơi, mở đôi mắt ra, trong con ngươi hiện lên ánh sáng. Hôm nay, hắn đã có tu vi Luyện Khí tầng bảy, tu luyện hai ngày liền, đã ổn định bước đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.