Vô Tiên

Chương 397: Đại Thành (2)




Vì sao nơi này lại trung thành với chữ Đại như vậy chứ? Còn nữa, Phù Tô Quốc này cách xa Cự Thương Quốc mấy ngàn dặm, giọng nói của người dân bản địa hơi quái đản, nghe cực kỳ khó hiểu, nhưng chữ viết lại giống hệt với Thương Quốc, thật thú vị!

Tiểu nhị của quán ăn thấy người đi vào đều ăn mặc không tầm thường, nên tươi cười rạng rỡ mời mọi người lên lầu Nhã ngồi. Ở trên lầu, mọi người mới biết được cái gọi là Nhã, chỉ là một gian phòng khá rộng, trên mặt đất trải chiếu, mọi người đều ngồi ăn trên đất.

Nhập gia tùy tục, Lâm Nhất và ba thầy trò Chân Nguyên Tử, còn có ba người Biện Chấn Đạc ngồi xuống chung với nhau. Mà các đệ tử Thương Hải Bang thì dựa vào cửa, hoặc ngồi trên bàn khác.

Trên lầu Nhã có không ít khách, người đang ăn thấy nhiều người lạ mang theo vũ khí đi vào, đều dừng lại một lát, sau đó thấp thỏm cúi đầu nói nhỏ, len lén đánh giá đám người Lâm Nhất.

Ở trên một cái chiếu, có rượu và thức ăn được nhanh chóng sắp đầu, Thạch Kiên đứng ra rót rượu.

Rượu ở đây có mùi rất nhạt, có lẽ là ủ trong thời gian ngắn, vừa uống vào đã thấy thơm ngọt. Lâm Nhất bưng chén rượu lên nếm thử, xem như không tệ lắm. Nhưng hai huynh đệ Nguyên Thanh lại đau khổ oán hận.

Thì ra, ở phía trên chiếu, mặc dù có nhiều thức ăn, nhưng đa số đều không được hấp luộc gì cả, chỉ là đồ sống thêm chút gia vị. Hai huynh đệ này chưa bao giờ ăn thử, nhưng thấy những người bản địa lại ăn uống ngon lành, Lâm Nhất biết được phong tục chỗ này là như thế, hơi bất đắc dĩ, không còn cách nào ngoài bưng rượu gạo lên, tìm rau xanh để ăn. Cuối cùng còn ăn thêm một bát cơm trắng, mới xem như là đủ no bụng.

Lâm Nhất không quan tâm nhiều đều việc ăn uống, cho dù bây giờ hắn bế quan không ăn uống trong nửa tháng cũng chẳng sao. Chân Nguyên Tử đã đi ra giang hồ từ nhỏ, trải qua nhiều chuyện, hắn và Biện Chấn Đạc thử nhìn qua bàn ăn mà thôi, xem như biết thêm chút kiến thức.

Hai người Thạch Kiên và Lê Thải Y thì khác, bọn họ giống như người địa phương, ăn uống thoải mái, không kiêng kỵ sống nguội.

Thạch Kiên có tính tình âm lãnh trời sinh, sợ là chuyện ăn sống nuốt tươi cũng đã từng làm. Mà một cô gái như Lê Thải Y lại có xuất thân từ Nam Cương, không kiêng kỵ thức ăn sống, nhưng lúc hai huynh đệ Nguyên Thanh nhìn thấy vậy, đều bĩu môi nhìn.

- Rất thơm, hai người cũng nếm thử đi!

Lê Thải Y duỗi ngón tay kẹp một miếng thịt hồng hào, còn dính chút da vị lên. Đôi môi thơm của nàng khẽ nhếch, nhét miếng thịt vào miệng, hai hàm răng nhẹ nhàng nhai, dáng vẻ khá là hưởng thụ.

Ăn xong, Lê Thải Y liếm môi, giống như chưa đã thèm, sau đó nhìn hai người Nguyên Thanh nở nụ cười ma mị.

Hai huynh đệ Nguyên Thanh, ngạc nhiên nhìn chằm chằm miệng Lê Thải Y, lại lộ ra không đành lòng, bỗng nhiên thấy đối phương nhìn mình, hai người khẽ run trong lòng, thay đổi sắc mặt, liên tục xua tay.

- Hừ!

Thấy hai đồ đệ gặp khốn quẫn, Chân Nguyên Tử trừng mắt nhìn Lê Thải Y, hừ lạnh không vui.

Biện Chấn Đạc và Thạch Kiên đã lĩnh giáo được sự khó chơi và độc công vô địch của Lê Thải Y, vì vậy khi hai người thấy việc này, không còn cách nào khác ngoài giả vờ như không nhìn thấy.

Lê Thải Y nhếch cái cằm tinh xảo lên, sắc mặt khá là đắc ý, nhưng khi thấy được ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Nhất, trong lòng reo vang chuông cảnh báo, lập tức thu liễm lại. Thời gian trước có chạy trốn khỏi tên xa phu này, nàng lập tức cảm giác được đối phương cực mạnh. Nhưng đến bây giờ Lê Thải Y mới hiểu được, mình vẫn đánh giá thấp Lâm Nhất.

- Mỹ nhân ơi, uống với ta một chén được không?

Một giọng nói quái dị bỗng nhiên vang lên bên cạnh. Lê Thải Y không suy nghĩ nữa, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

Người nói chuyện là một nam tử trẻ tuổi, dáng người hơi cao hơn người bản địa một chút, quần áo sang trọng, khuôn mặt trắng nõn, đầu tóc gọn gàng, nhưng mà khuôn mặt của hắn cũng không tuấn tú. Càng làm người ta khó hiểu là, trên mặt hắn giống hệt như phụ nữ, trát một lớp phấn, cả người tỏa ra mùi thơm kỳ lạ.

Nụ cười trên mặt Lê Thải Y phát lạnh, lông mày dựng thẳng lên, không đợi nàng nổi giận, người này đã đến gần hai bước, vừa đến đã quỳ ngồi xuống.

Nam tử bản địa này, vẫn bưng chén rượu trong tay, trên mặt nở một nụ cười rụt rè. Dường như uống rượu với mỹ nhân, là việc đương nhiên. Đồng bạn đi sau người này đều ăn mặc sang trọng, dồn dập vỗ tay khen hay, trong ánh mắt bọn chúng đều chứa đầy dâm tà.

Nếu trước đây gặp phải việc này, Lê Thải Y đã dùng khuôn mặt tươi cười đón tiếp từ lâu, sau đó ám thi thủ đoạn ác độc . Trước mắt, nhưng là sợ Lâm Nhất không thích, chỉ có thể thay đổi cựu thái. Nàng đơn giản ngồi nghiêm chỉnh, đối với nam tử kia hờ hững.

Nam tử kia thấy Lê Thải Y không lên tiếng, nghĩ là mỹ nhân thẹn thùng, hắn nở nụ cười, hơi cúi người với đám người Lâm Nhất, nói.

- Nhìn quần áo của mấy vị, chắc là từ Thiên Triều Thương Quốc đến đây, còn vị mỹ nhân này, chắc chắn cũng là một vị mỹ nhân hiếm thấy của Thiên Triều. Tiểu sinh chính là người Mộc gia của Vương Thành, muốn mời mỹ nhân một chén rượu, xem như là một giai thoại đẹp, các vị thấy có đúng không?

- Vương Thành? Không phải chỗ này gọi là Đại Thành sao?

Lâm Nhất cười như không cười nói xen vào.

- Cũng không phải, cũng không phải! Nơi này là Vương Thành. Người Đại, cũng là Vương. Mấy người Thiên Triều các ngươi không phân biệt được Đại và Vương sao?

Nam tử kia rung đùi đắc ý, nói như thật.

- Cạch!

Từ lâu đã nhìn đối phương không vừa mắt, Biện Chấn Đạc vỗ bàn, làm cho chén đĩa nảy lên. Hắn quay người trừng mắt nhìn nam tử kia, mắng to.

- Thứ đồ gì vậy, nam không ra nam, nữ không ra nữ mà cũng ở đây nói láo, cút ngay cho ông!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.