- Ha ha! Lời ấy của Mạnh trưởng lão sai rồi! Biển lớn hướng lên trời, ngươi và ta mỗi người đi một bên, tại sao lại nói quấy rầy chứ? Huống chi trên biển này Thương Hải bang ta không sợ bất kỳ kẻ nào!
Lão giả cười ha hả, tiếng cười như đồng la vang dội, truyền ra thật xa, về khí thế không hề thua kém Mạnh Sơn.
Bước chân Lâm Nhất lui về phía sau núp sau một người. Lão giả này hắn đương nhiên biết, hẳn là Phó bang chủ của Thương Hải bang – Biện Chấn Đạc. Thương Hải bang quả nhiên không phải dễ đối phó, trên đường đi không thấy bóng người, không ngờ bọn họ lại ở trên biển chờ Thiên Long phái.
Trên biển không thể so với lục địa, có lẽ Thương Hải bang cũng dựa vào chuyện này.
- Hừ! Biện lão nhi, đừng trách Mạnh mỗ trở mặt vô tình!
Mạnh trưởng lão thét một câu, bàn tay to vung lên, chỉ thấy đệ tử của Thiên Long phái mang ra mấy chục tấm cung nỏ từ dưới khoang thuyền lên, căng dây cài tên, nhắm thẳng vào hải thuyền của Thương Hải bang.
Biện Chấn Đạc nhìn thấy Thiên Long phái như vậy thì lơ đễnh, cười nhạo ngược lại:
- Mạnh Sơn, lần này đi hải vực mịt mờ, ngươi và ta đồng hành cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, tội gì phải trở mặt vô tình vậy?
- Đây là do ngươi tự tiềm lấy phiền phức, đừng trách Mạnh mỗ.
Mạnh Sơn căn bản không để ý tới lời nói của đối phương, la lớn:
- Bắn cho ta!
Mấy chục cái cung nỏ dồn dập hành động, tên thép ròng như mưa bắn về phía thuyền đối diện.
Lúc đệ tử Thiên Long phái gõ vang dây nỏ, Biện Chấn Đạc cũng nghiêm ngặt quát một tiếng:
- Khiên!
Trên tay của các đệ tử của Thương Hải bang nhanh chóng xuất hiện từng cái lá chắn gỗ cao như một người.
- Phập phập
Sau một đợt tiếng vang liên tiếp, hơn phân nửa mũi tên bị lá chắn gỗ ngăn cản, còn lại không phải bắn trượt thì là bắn vào mạn thuyền.
Mạnh Sơn nhìn thấy một kích vô công thì sắc mặt âm trầm.
- Ha ha! Chút tài mọn, Thiên Long phái ở trên biển cũng chỉ được có thế. Mạnh Sơn, lão phu đi theo ngươi về hướng đông, có thể thủ hộ lẫn nhau cũng là một chuyện rất tốt, hà tất phải không nhận nhân tình như thế?
Biện Chấn Đạc đứng ở mũi thuyền, tay vuốt râu dài uy phong lẫm lẫm, khẩu khí tựa như đang dạy dỗ một vãn bối vậy.
- Hừ! Nghĩ hay quá nhỉ! Đổi hỏa tiễn cho ta, bắn lên buồm của thuyền hắn!
Mạnh Sơn không nể chút tình cảm nào, lớn tiếng phân phó. Cung nỏ trên tay của đệ tử Thiên Long phái đã thay tên có chứa dầu nhung, nhao nhao tới gần cây đuốc muốn châm lửa.
Hai thuyền nhìn nhau, tình hình đối diện vừa nhìn đã hiểu. Biện Chấn Đạc hơi biến sắc mặt, cười lạnh nói:
- Mạnh Sơn, không nể mặt mũi, lão phu cũng không sợ ngươi. Xem uy lực của sàng nỏ của ta thế nào, chư đệ tử nghe lệnh, bắn thân thuyền của hắn cho ta!
Ba cái sàng nỏ đang hướng sẵn về phía hải thuyền của Thiên Long phái sớm đã căng trường thương. Đầu trường thương sắc bén mang theo sự sắc nhọn, mũi thương lóe ngân quang làm người ta sợ run. Nghe được Biện Chấn Đạc phân phó, ba hán tử đồng thời di chuyển thiết chùy trong tay đập về phía cái bập gỗ vắt dây.
- Bùm!
Một tiếng vang lớn, lại vù một tiếng gào lớn, ba thanh trường thương mang theo khí thế kinh người bắn ra.
Mặc dù là trong gió biển, cũng có thể nghe rõ ràng được trường thương phá không mà tới, chỉ thấy ba ánh bạc lóe lên, ba tiếng nổ dùng, tiếp đó là rắc, tiếng cắm vào mạn thuyền, trường thương dài gần trượng đã cắm vào thân thuyền rất sâu.