Vô Tiên

Chương 347: Lên thuyền (2)




Từ khi Lâm Nhất lên tiếng kêu cứu, xông qua đám người đến bên bờ cũng chỉ tốn thời gian vài hơi thở, nhưng hải thuyền không hề dừng lại chút nào.

Người phía sau như sương mù lại xông tới. Lâm Nhất chạy vội tới bên bờ cũng chỉ đành dừng lại, quay đầu nhìn đám hán tử giang hồ mặt đầy sát khí, khóe môi hắn nhếch lên cười nhạt, cánh tay đột nhiên phát lực chợt vứt Liễu đường chủ đang nắm trong tay lên, bay thẳng về hướng hải thuyền.

Nhìn thấy một người lớn sống sờ sờ cứ như vậy bị ném lên, mọi người trên thuyền không khỏi kinh hô.

Mạnh Sơn nghe tiếng gió thổi vù vù vội vàng xoay người, nhìn thấy Liễu đường chủ không ngờ đang bay từ bên bờ về phía trên thuyền, ý không khỏi động dung.

Khinh công của Liễu Chí này từ khi nào đã có thể lợi hại như vậy rồi? Nhưng nhìn thấy thân hình rời rạc, dáng vẻ tay chân luống cuống, trong lòng Mạnh Sơn tỉnh ngộ. Thân hình gã khẽ động đẩy một chưởng ra, làm tan lực đạo trên người đối phương, chỉ có hai cánh tay nhẹ nhàng túm lại đặt trên boong thuyền.

Bản thân Liễu đường chủ bị thương nặng lại bị chém thêm mấy đao, còn bị ném một cái như thế, lúc rơi lên boong thuyền con mắt đảo một vòng, ngất đi.

Sau khi Lâm Nhất ném Liễu đường chủ ra, dưới chân điểm một cái, người nhẹ bay lên.

Chợt thấy người thanh niên mặc áo bào tro bay lên trời cao, bay thẳng đến hải thuyền, đông đảo hán tử giang hồ trên bờ biển không khỏi nhìn tới than thở.

Hải thuyền xa khoảng năm trượng đối với Lâm Nhất chỉ ngắn như một bước chân.

Mọi người trên thuyền chợt hoa mắt một cái, chỉ thấy Lâm Nhất đã nhảy thật cao lên bầu trời của hải thuyền, không khỏi thốt lên một tràng. Một bước xa bốn, năm trượng, trong giang hồ đã là khinh công của cao thủ tuyệt đỉnh rồi.

Mạnh Sơn nghe được động tĩnh phía sau thì sắc mặt hơi trầm xuống, ngẩng đầu nhìn lại thì thần sắc lại biến đổi, chỉ thấy Lâm Nhất từ trên không trung chậm rãi bay xuống, tay áo bay bay, vẻ mặt không chút sợ hãi.

- Làm sao ngươi lên được?

Mạnh Sơn nhìn thấy Lâm Nhất mạnh mẽ lên thuyền, lại cho thấy thân thủ như thế thì không hỏi lên tiếng thét hỏi. Chỉ là gã âm thầm sinh ra sự nghi ngờ, kinh ngạc không thôi. Khinh công cao tuyệt như thế, sợ chỉ có Mộc chưởng môn mới có thể thi triển được.

Không có ai ngoài thầy trò Chân Nguyên Tử biết, khinh công của Lâm Nhất chấn kinh mọi người. Một đệ tử ngoại môn sao lại tập luyện được khinh công cao minh như thế? Mới vừa rồi ở dưới thuyền điểm huyệt lại tựa như kiếm khí bén nhọn cũng làm cho người ta chưa từng nhìn thấy! Một thanh cương đao đã thuận tay làm vỡ nát, chuyện này cần nội công rất cao thâm đó!

Nói chung, thân thủ của Lâm Nhất làm cho đệ tử trong môn Thiên Long phái trợn mắt há hốc mồm.

Lâm Nhất cũng không còn dáng vẻ kính cẩn như trước đó nữa mà là nhìn Mạnh Sơn, nhíu mày hỏi ngược lại:

- Sao ta không thể lên? Chẳng lẽ ta và Liễu đường chủ chỉ có thể bị vây khốn tại chỗ, mặc cho bọn họ chém giết hay sao?

Một ngoại môn đệ tử nói như thế với trưởng lão trong môn đã là lời nói thất lễ rồi. Vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Nhất, giọng chất vấn thẳng thắn càng làm cho Mạnh Sơn và đám đệ tử trở nên sửng sốt.

- Hừ! Làm càn! Tại sao ngươi lại tới được đây? Đệ tử đồng hành đâu cả rồi?

Sắc mặt Mạnh Sơn trở nên khó coi. Nếu đối phương không nói đúng, gã sẽ đánh một chưởng chết ngay lập tức.

Trong lòng mặc dù cảm thấy kỳ quặc với khinh công của Lâm Nhất, cũng biết là cậy mạnh, nhưng Mạnh Sơn cho rằng gã muốn từ bỏ ngoại môn đệ tử tới không rõ ý đồ này, chỉ có điều lại nghĩ lại.

Lâm Nhất nhìn bờ biển đang dần rời xa, trong lòng an tâm một chút. Nhìn thấy trên thuyền nhiều thêm rất nhiều người xa lạ, có có vài đệ tử trưởng lão cũng ở trên thuyền, trong lòng hắn hiểu rõ, nét mặt không hề thay đổi. Chỉ là thầm nghĩ, Mạnh trưởng lão quả nhiên hỏi tới việc này.

- Bị vây trên đường, đệ tử đồng hành đều đã chết sạch, đường về đã đứt, ta không thể làm gì khác hơn là cùng Liễu đường chủ tới chỗ này.

Thần sắc của Lâm Nhất như thường giương giọng đáp lại.

Mạnh Sơn trừng mắt, quát:

- Ở một bên nói bậy nói bạ, các người cách nơi này quá xa, làm sao có thể chạy đuổi tới vừa kịp lúc như vậy được? Rốt cục ngươi là người phương nào? Ẩn thân trong môn ta là có ý gì? Nói thật cho ta, nếu không, biển rộng mênh mông này chính là nơi táng thân của ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.