Vô Tiên

Chương 331: Pháp trường (2)




Không ai suy nghĩ xem người bị giết có phải bị oan hay không, cũng không có người nào nghĩ xem người bị giết có nên giết hay không. Trên nét mặt u mê đó là sự chờ mong khó có thể nói hết, đó là một loại chờ mong mà Lâm Nhất cũng không hiểu được.

Bọn họ đang mong đợi cái gì? Là một giây đầu người rơi xuống kia sao?

Đám người đông nghịt như biển này như một đàn thú hung mãnh. Mang cho Lâm Nhất là cảm giác giá rét thấu xương, hàn ý vô biên khiến trong lòng hắn chấn động từng đợt.

Lâm Nhất thở dài một hơi thật sâu, đoàn người trước mắt như muốn sôi trào này đã chậm rãi biến mất trong mắt hắn. Thay vào đó là hồng trần ven đường, từng hình hài xấu xí.

Nhân tính đạm mạc như vậy, trần thế muôn tía nghìn hồng cũng không còn màu sắc nữa.

Giờ khắc này, Lâm Nhất chỉ muốn rời đi. Hắn đột nhiên hiểu ra, sư phụ vân du vài chục năm, vì sao tình nguyện quy ẩn sơn lâm.

Đi vào thế gian hiểu thấu nhân thế trăm mặt. Sư phụ không phải muốn quy ẩn, mà là muốn thoát ra khỏi đại thiên hồng trần này.

Tiếng ồn ào dần dần đi xa, trong mắt Lâm Nhất chỉ còn màn mưa, chỉ còn cơn gió, chỉ còn tồn tại trong thiên địa này.

Sống còn có gì vui, chết thì sao phải buồn! Hoa nở hoa tàn, sinh tử biến ảo, thiên địa vĩnh hằng vẫn vậy. Những người trước mắt này, là bi thương, là vui mừng thì cũng có quan hệ gì với mình đâu.

Những người này coi mình là chuyện vui mà tới xem, còn hắn chỉ coi những người này là một phong cảnh nhàm chán.

Hàn ý trong lòng dần dần đi xa. Lúc này Lâm Nhất tâm thần hoàn toàn không minh.

...

Trong hoàng cung.

- Hoàng thượng, xin đặc xá cho người của Thiên Long phái! Những người này là khách nhân mà thần đệ mời tới, nếu cứ làm như vậy, mặt mũi thần đệ để ở đâu được?

Vẻ mặt của Bình Vương Hoằng An khẩn thiết cúi đầu đứng trang nghiêm.

Hoằng Thái ngồi sau long án, lạnh lùng nói:

- Người này cả gan dám làm loạn, dám ở trong hoàng thành hủy thuyền giết người, tội lớn nghịch thiên như thế, ngươi bảo trẫm làm sao đặc xá được?

Sắc mặt của Hoằng An phát khổ, nói:

- Tối hôm qua bắt người, hôm nay chém đầu lại không nói có đúng là người này hành hung hay không, Đại Thương triều ta từ khi nào đã hành sự hấp tấp như vậy! Chuyện này không phải sẽ làm người của Thiên Long phái cho rằng triều đình ta đang cố ý làm khó bọn họ sao?

Hoằng Thái hừ lạnh nói:

- Trẫm muốn giết người, trẫm chính là muốn làm khó bọn họ thì thế nào? Chẳng qua là một đám thảo dân mà thôi, còn có người dám làm trái ý chỉ của trẫm sao?

Hoằng An chần chừ một chút, phập một tiếng quỳ rạp xuống đất, cúi đầu nói:

- Hoàng thượng, nếu làm cho đám người này sinh lòng bất mãn, thần đệ cùng họ viễn phó hải ngoại làm sao có thể an lòng?

Hoằng Thái vỗ long án, tức giận nói:

- Bọn họ không sợ bị trẫm diệt sơn môn sao?

Hoằng An ngẩng đầu lên nhìn ca ca ruột của mình, vẻ mặt đau thương, nước mắt chậm rãi chảy xuống. Hắn nghẹn ngào:

- Hoàng huynh, thần đệ mặc dù là bước lên con đường không có lối về nhưng cũng không có câu oán hận nào. Còn thần đệ chưa xuất hành hoàng huynh đã đoạn tuyệt con đường đi của thần đệ, thần đệ vô cùng sợ hãi! Nếu như hoàng huynh muốn cái mạng này của thần đệ, vậy thì cứ lấy đi! Tội gì phải làm như thế này chứ! Con đường phía trước đã không đi được nữa, cũng không về được. Thần đệ xin chết!

Hoằng Thái đế bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào Hoằng An mắng:

- Nói thế là ý gì? Ngươi nghĩ trẫm đang cố ý làm khó dễ ngươi sao?

Hoằng An quỳ tại chỗ không dậy nổi, khóc không ra tiếng:

- Thần đệ không dám, chỉ dám xin chết.

Ngực Hoằng Thái đế phập phồng bất định, thực sự không nghĩ tới người huynh đệ này lại lấy cái chết ra bức ép. Y cho rằng Hoằng An sợ chết, chỉ có thể đàng hoàng thuận theo sự sắp xếp của mình. Xem ra, người huynh đệ này cũng không phải một người ngu đần, cũng nhìn ra chuyện này có kỳ quặc.

- Hoàng thượng! Chớ tức giận.

Một tiếng nói già nua vang lên, tên Hộ quốc chân nhân kia chậm rãi đứng dậy đi tới trước mặt Hoằng Thái. Ông ta nhìn Bình Vương đang quỳ tại chỗ không dậy nổi, vuốt râu nói:

- Bình Vương điện hạ đi xa ngàn vạn dặm, khó tránh khỏi âu sầu trong lòng, là chuyện thường tình. Bần đạo cho rằng vẫn nên làm như Bình Vương mong muốn.

Hoằng Thái hừ một tiếng, nói:

- Người đã đi tới pháp trường, ý chỉ của trẫm sao có thể lật lọng?

Hộ quốc chân nhân khẽ vuốt cằm với Hoằng Thái, có chút thâm ý cười ha ha, nói:

- Việc này liền do bần đạo đứng ra vậy...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.