Vô Tiên

Chương 322: Thiên lao (1)




Lâm Nhất theo đám lính đi tới nơi cách xa bốn, năm dặm, đến một quảng trường rộng rãi.

Bốn phía quảng trường dân cư rất thưa thớt, tới dưới một tòa lầu đồ sộ có một hàng tên lính khôi giáp bóng lưỡng, cầm mâu thương trong tay, lưng đeo đao sắc bén. Trên cửa lầu có vài chữ lớn màu đỏ nhạt “Thiên lao Hoàng thành”, tỏa ra sự lạnh lùng làm cho hạng người bình thường không dám tới gần.

Đám người Lam Bình mang theo Lâm Nhất tiến vào cửa lầu, đi vào một đại viện đề phòng sâm nghiêm.

- Đứng lại cho ta!

Nghe tiếng, Lâm Nhất dừng bước lại. Trong viện đứng đầy binh lính cầm khí giới, mỗi người ánh mắt nguội lạnh dường như đang nhìn người chết, đánh giá tên thanh niên mới tới này.

Lam Bình vung tay lên, hai tên lính cầm trong tay một đống xích sắt tới trước mặt Lâm Nhất.

Không nói lời nào, hai tên đó quấn xích sắt quanh cổ của Lâm Nhất. Xiềng xích trói buộc cổ tay và cổ chân của hắn, sau khi đinh tán xuyên qua xiềng xích lại bi một cánh tay đẩy ngã ra mặt đất, tiếng đinh đang lớn vang lên, thiết chùy vung lên, gắt gao cố định xích sắt lại. Lâm Nhất không chống lại, mặc kệ cho chúng làm gì thì làm.

Hai tên lính làm xong việc trong tay thì bỏ Lâm Nhất nằm dưới đất, mang theo nụ cười nhạt đi tới một bên xem náo nhiệt.

- Vì sao phải khóa tay chân của ta lại?

Lâm Nhất chậm rãi ngồi dậy từ dưới đất, nhìn xiềng xích nặng không dưới mấy chục cân trên người, lên tiếng hỏi.

- Hừ! Từ đâu tới mà nói nhảm như vậy! Vào thiên lao đương nhiên không thể thiếu hình cụ gông xiềng rồi!

Lam Bình hất cằm một cái, bốn tên lính tiến lên tóm lấy tứ chi của Lâm Nhất, thăm dò trên người hắn một phen, tìm ra mấy khối bạc vụn rồi thuận tay mỗi người đều cất vào trong ngực.

Thấy thế, Lam Bình cũng không ngăn cản, đối với hành động của đám lính này sớm đã thành thói quen.

Bốn tên lính cướp được không nhiều lắm, hơi tỏ ra thất vọng. Một người trong đó lật tới túi càn khôn trong ngực của Lâm Nhất, nhìn thấy bên ngoài tính chất không tầm thường, vào tay lại nhẹ bẫng, không biết cái túi nhỏ này có tác dụng gì. Y thẳng thắn một phát kéo xuống, kể cả hồ lô rượu, đồng thời đưa tới trước mặt Lam Bình.

Lam Bình đích thân nhận lấy, nhưng xem không rõ nên cứ thế nhét vào trong ngực, gật đầu với mấy tên lính. Bốn người kia kéo Lâm Nhất lui về phía sau.

Lâm Nhất nhíu mày, không giãy dụa, chỉ là trong con ngươi của hắn lóe lên hàn ý u lãnh.

Xuyên qua hai viện môn, Lâm Nhất bị mang tới một gian phòng, trước một cửa địa đạo sâu thẳm.

Tên lính không hề dừng lại, mang Lâm Nhất đi tới, một luồng hàn khí âm lãnh ẩm ướt nhào tới trước mặt. Ở giữa xen lẫn mùi tanh tưởi làm người ta nôn mửa, mấy tên lính cũng khó mà chịu được, mỗi người đều rút một tay ra che miệng mũi lại.

Đi xuống dưới hơn mười trượng lại quẹo một khúc cua, xuất hiện trước mắt là một cái nhà giam to lớn trong lòng đất. Trên vách tường, đuốc từ nhựa cây thông chiếu rọi, mỗi cái hàng rào đen đậm tạo thành từng cái lồng sắt nhỏ.

Trong ánh sáng u ám, từng tiếng rên rỉ khóc lóc kêu rên, có thể thấy được trong lồng đang có từng thân ảnh quỷ mị đang ngọ ngậy.

Lâm Nhất bị ném vào trong một cái lồng, vài tên lính khóa cứng cửa lồng lại, như sợ nhiễm phải sự xui xẻo của nơi này, hùng hùng hổ hổ lui lại.

Trong lồng chặt hẹp, Lâm Nhất chậm rãi bò lên từ nơi ẩm ướt, hơi kinh ngạc đánh giá tất cả trước mắt.

Toàn bộ hàng rào đều bằng sắt, lồng sắt nhỏ khoảng vài thước vuông vắn, một đống cỏ tranh thối rữa chất một góc, trên mặt đất có từng cục màu đen tỏa ra mùi máu tươi, xác nhận là vết máu đã để lâu lắm rồi; cỏ tranh xào xạc vang lên một tiếng, một con chuột trừng đôi mắt nhỏ đỏ như máu nhìn thoáng qua Lâm Nhất, không chút hoang mang chạy trên đất trống, nhìn bốn phía lại không nhanh không chậm chui vào một cái lồng khác.

Nhà giam dưới lòng đất này cao khoảng trăm trượng, giấu dưới đất sâu khoảng bảy, tám trượng đề phòng sâm nghiêm, người bị bắt vào ở chỗ này sợ là chắp cánh cũng có khoát. Không ngờ tới kinh thành một chuyến lại gặp phải việc này, nhìn gông xiềng nặng nề tròng trên mình, Lâm Nhất trầm tư.

Hành sự vẫn quá khinh thường rồi!

Ven bờ Thương Thủy nhiều xa phu như vậy, hành động của Hàm Sinh đã thu hút sự chú ý của người khác, thêm nữa đêm đó thuyền hoa ngay lập tức bị phá hủy. nếu mình thân là người trong quan phủ chỉ sợ cũng sẽ nghĩ tới Hàm Sinh, do đó tra ra người hành hung chân chính.

Đêm đó chỉ nghĩ giết phụ nhân kia liền cho rằng sẽ không ai nhớ tới tướng mạo của mình. Sau đó ngẫm lại, trên thuyền nhiều người như vậy, nếu có một người chứng thực mình từng xuất hiện trên thuyền hoa hay là gặp mặt Tô Tuyết Vân thì thật đúng là hết đường chối cãi. Có thể thấy được hôm nay thân hãm vào trong tù lao, tuy rằng ngoài dự liệu nhưng lại rất hợp tình hợp lý.

Trước đó liền biết quan phủ sẽ không từ bỏ chuyện này, vì vậy Lâm Nhất vội vàng đưa Tô Tuyết Vân đi, bây giờ thủ phạm là hắn đã bị bắt, chỉ mong Tô Tuyết Vân và Hàm Sinh có thể bình yên đi xa.

Còn có chuyện làm cho Lâm Nhất lo lắng là Thiên Long phái có thể vì thế mà bị liên lụy hay không, bị trì hoãn hành trình. Nếu như khởi hành, hắn quyết không thể bỏ qua thời cơ được đi theo.

Cố nhiên, thân rơi vào nơi này chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn. Nơi này nhất định không thể ngăn cản được Lâm Nhất hắn, túi càn khôn và Tử Kim hồ lô, tên đô úy Lam Bình kia cũng không nhìn ra huyền cơ, đến lúc đó lấy tới là được. Các chuyện liên quan trong việc này, khi nào thoát thân sẽ tinh tế cân nhắc lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.