Vô Tiên

Chương 307: Lưỡng nan (2)




Tô Tuyết Vân trầm mặc không lên tiếng.

Lâm Nhất cũng không so đo, nói tiếp:

- Giấy tờ thân tịch của cô ở đâu?

Tô Tuyết Vân than nhẹ một tiếng, nói:

- Thuyền hoa là kỹ phường của triều đình, mỗi nữ tử đều có tịch lục thân khế, những thứ giấy tờ này đều nằm trong tay của tú bà thuyền hoa, không ai có thể ra khỏi kinh thành! Lâm huynh xin đừng phí tâm!

Lâm Nhất không hỏi thêm nữa, đi tới trước mặt, phu nhân, ngón tay chỉ vào không trung.

Phụ nhân kia bùm một tiếng, bị ngã trên mặt đất, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Lâm Nhất, hai cánh tay vô lực run run bên người, giọng căm hận nói:

- Ngươi muốn dẫn người đi? Đừng có nằm mơ! Lão nương muốn xem thử ngươi làm thế nào đi ra khỏi thuyền tranh này của ta!

- Ngươi hãy nghe cho kỹ, đàng hoàng giao thân khế của Tô cô nương cho ta. Nếu không, ta tháo thuyền hoa của ngươi, ngươi cũng sống không được!

Lâm Nhất nhìn phu nhân trên mặt đất, mặt trầm như nước, lạnh giọng nói.

Phụ nhân lại cười ha hả, uốn éo người trên mặt đất, la hét om sòm:

- Muốn lão nương sợ ư? Trong Thúy Minh hiên của ta bây giờ đang có quan viên đương thời trong triều đang uống rượu, ngươi biết vài kỹ năng nông thôn mà đã muốn hù dọa lão nương ư? Như Yên, con bé chết dầm nhà ngươi, đừng giả bộ băng thanh ngọc khiết nữa, đêm nay để Trần thị lang phá thân thể của ngươi, hừ! Thật nghĩ bản thân đã cứng cáp rồi phải không, còn tên tiểu tử thối ngươi nữa, dám đắc tội với lão nương, ngươi mắt chó đui mù rồi!

Giọng của phụ nhất rất lớn làm Tô Tuyết Vân cả kinh xoay người lại, không ngờ Lâm Nhất sẽ dùng thủ đoạn như vậy, trong lòng hoảng loạn, nàng nhẹ giọng nói:

- Người nơi này không dễ động vào, nếu như Lâm huynh vì vậy mà xảy ra chuyện gì, bảo Như Yên làm sao chịu nổi?

Lâm Nhất không để ý tới lời nói của Tô Tuyết Vân, nhìn phụ nhân nằm trên mặt đất không chút cố kỵ, trong con ngươi nổi lên hàn ý.

Lúc này, trên hành lang gấp khúc của thuyền hoa đột nhiên vang lên một đợt tiếng bước chân hỗn loạn.

Phu nhân ở trên đất cảm thấy không ổn, đang muốn la lên thì Lâm Nhất đã đánh ra một chưởng.

Phụ nhân thân bất do kỷ nảy từ dưới đất lên, bị Lâm Nhất túm cổ lơ lửng giữa không trung.

Phụ nhân chỉ nghe được tiếng khớp cổ truyền đến tiếng gãy, trong miệng kêu ô ô thảm thiết.

Lâm Nhất đứng trong phòng, cánh tay phải khống chế phụ nhân, mặc kệ cho hai chân bà ta đạp loạn trong không trung, hắn lạnh lùng nhìn khuôn mặt đang đỏ lên, trở nên vặn vẹo, nói:

- Đưa thân khế cho ta!

Tròng mắt của phụ nhân nhô ra, trong miệng không ngừng ô ô. Ngón tay của Lâm Nhất hơi thả lỏng, phụ nhân nuốt khẩu khí, gian nan gật đầu.

- Ở đâu? Dẫn ta đi lấy!

Lâm Nhất nói xong, trên người lóe lên ánh sáng, thân ảnh chậm rãi biến mất trước mắt Tô Tuyết Vân và phụ nhân. Còn phụ nhân vẫn bị treo lơ lửng trên không trung, chân không chạm đất.

Phụ nhân hoảng sợ đầy mặt, rồi lại thấy một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Tô cô nương đợi chút!

Tô Tuyết Vân bị dị tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, nhưng cũng không dám lên tiếng. Không ngờ thanh niên tao nhã lễ độ trước kia đảo mắt đã trở nên thô bạo như vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ phụ nhân kia chật vật không chịu nổi, trong lòng nàng lại sinh ra sự vui vẻ không rõ.

- Đi cho ta!

Sau tiếng quát lạnh đó, dưới chân phụ nhân thật vất vả mới rơi xuống đất, thân thể ngã xuống, lại bị một bàn tay vô hình xốc lên đi ra ngoài cửa.

Hai tráng hán vừa chạy tới trước mặt, chỉ vì giọng của phụ nhân sớm đã làm kinh động tới người trên thuyền, lúc này mới nghe tiếng chạy tới. Nhưng thấy sắc mặt của phụ nhân khô khan, còn xua tay với hai người họ thì liền hờ hững rời đi.

Hai người này có phần không hiểu, về sau nhìn phụ nhân vặn vẹo cái mông, len lén cười quái dị.

Lâm Nhất theo phụ nhân tới gian nhà ở trên tầng ba của phụ nhân, cũng không hiện thân, chỉ ở một bên lên tiếng thúc ép.

Phụ nhân đã sớm bị dọa tới mức hồn lìa khỏi xác, không dám thả lỏng, vội vàng lấy một cái hộp ngầm dưới giường lên, lấy ra một xấp công văn, tìm ra thân tịch khế thư của Tô Tuyết Vân.

- Trừ cái này ra còn có nơi nào khác cất giữ thân tịch như thế này không?

Giọng nói kia lại vang lên bên tai của phụ nhân, làm bà ta sợ đến mức vã mồ hôi lạnh, liền vội vàng nói:

- Kỹ phường của triều đình chỉ để lại danh lục, mà thân tịch thân khế đều ở chỗ này. Sinh lão bệnh tử của những cô gái này toàn bộ đều do bọn ta giám thị, sau đó nộp hồ sơ là được. Vì vậy, danh lục của kỹ phường cũng không ước định thật sự, ràng buộc hành tung của những cô gái đó chỉ có những thân tịch và thân khế này mà thôi.

Lâm Nhất xem kỹ giấy tờ, thu hồi thân khế của Tô Tuyết Vân, sau đó buông phụ nhân ra, hóa thành một cơn gió mát thoảng đi.

Phụ nhân té ngã trên mặt đất ôm cổ thở mạnh, nhìn thấy bên trong phòng không còn động tĩnh của quỷ hồn kia nữa, thần sắc trên mặt biến ảo kinh khủng, sau đó lại trở nên âm độc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.