Vô Tiên

Chương 302: Mưa xuân như khói (1)




Nghe Lâm Nhất hỏi như vậy, Lý công tử cười xùy một tiếng, nói:

- Tú tài nghèo kia ấy à, tự muốn tìm chết, không phải là do Lâm huynh đệ ngươi cứu sao? Sao ta lại không biết chuyện này được chứ. Năm nay Như Yên cô nương mười bảy, ta từng gặp rồi, tướng mạo thật sự khá lắm, cầm kỳ thư họa không gì không biết. Chỉ là tính tình cao ngạo ngàn vàng khó mua được nụ cười! Nghe nói cô nương này cũng xuất thân quan gia, bây giờ vẫn còn là một người trong trắng. Chỉ có điều ở đó, ngươi thật có thể thủ thân như ngọc hay sao? Sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tàn hoa bại liễu! Bản công tử không thích người bản thân số phận đã không ra gì lại tự cho là thanh cao, tới nơi đó rồi, ai mà không muốn tìm việc vui chứ!

- Lâm huynh đệ, nếm thử mứt hoa quả của kinh thành xem, nơi khác không có đâu!

Lý công tử lại để cho tiểu nhị đổi bình trà khác, nói tiếp:

- Không nói đến tú tài như thế nào. Lâm huynh đệ, vi huynh biết tâm tư của ngươi tốt đẹp, nhưng ngươi nói hắn và Như Yên cô nương có khả năng sao? Như Yên cô nương cho dù động phàm tâm chỉ sợ còn hỏng bét hơn. Tú bà không phải sẽ nghĩ đủ cách muốn phá thân thể của nàng, đoạn tuyệt ý nghĩ của nàng hay sao.

Nói một câu khó nghe, những cô nương này chính là quan kỹ. Ngươi muốn gặp tài tử thì phải trốn đi, nói tới chuyện tình đẹp trăm năm hay sao? Đừng nói là luật pháp triều đình không có chuyện này, cho dù ngầm sử dụng bạc, một thư sinh nghèo như hắn cho dù táng gia bại sản cũng không thể. Vi huynh ta cũng chỉ mới vào đó tìm vui đùa giỡn chút thôi, ta cũng không dám chuộc cô nương nào về nhà, ngươi nghĩ thử xem tú tài nghèo như hắn có phải đã có ý nghĩ quá kỳ lạ rồi không?

Lâm Nhất cũng âm thầm gật đầu, Lý công tử nói không phải sai, đối với người bình thường, suy nghĩ của Hàm Sinh này thực sự là như mơ mộng hão huyền vậy. Hai người họ vô tình cũng không sao, nếu như lưỡng tình gắn bó, mình nên giúp bọn họ như thế nào đây? Mượn Lý công tử này sợ là không được rồi, mà Thiên Long phái đã nhiều ngày chẳng biết lúc nào sẽ lên đường, vì thế mình cũng không thể dây dưa không dứt được.

Hàn huyên với Lý công tử gần nửa chung trà, Lâm Nhất uyển chuyển từ chối lời mời rượu của đối phương, lần nữa đi lên đường đã có vài ngọn đèn dầu được thắp lên, ánh chiều tà le lói.

Hai bên đường có từng chuỗi đèn lồng, trên phố đầy vệt nước sau mưa, chiếu ra cái bóng sáng ngời. Mưa phùn kéo dài không dứt trên không trung, bóng đêm kinh thành trong yên tĩnh có cảm giác bất an, kích động.

Men theo đường cũ, Lâm Nhất cầm ô đi tới bờ sông, nhớ kỹ con thuyền hoa kia, hắn liền đi tới. Ván cầu rộng chừng ba thước, bên trên có trải vải bố, dẫm lên không xuất hiện sự trơn trượt. Chưa đi lên thuyền, một vị phụ nhân yêu mị thướt tha liền tiến lên đón, mắt chứa xuân sắc mượn tia sáng đèn lồng ở đầu thuyền hoa, nhìn khách tới từ trên xuống dưới.

- Ai u! Tiểu ca này dáng dấp tuấn tú, lần đầu tới đây hả! Có muốn cô nương nào không? Là tới nghe hát hay là uống rượu vậy? Có muốn tỷ tỷ tìm cho ngươi một cô nương không?

Nhịn mùi son phấn gay mũi xuống, Lâm Nhất thu cây dù lại, tò mò nhìn thuyền hoa trước mắt.

Thuyền hoa dài mười mấy trượng, ba tầng, trên khoang thuyền còn có tiểu nhị lui tới đang bận rộn không ngừng, trên toàn bộ thuyền hoa sợ là có có tới trăm người, cũng không có vẻ chen chúc. Lầu một được làm như đại sảnh của tửu lầu, người bên trong đang nói huyên thuyên, cảnh xuân tươi đẹp, oanh oanh yến yến, ở cửa còn có hai hán tử cường tráng đang đứng thẳng, vẻ mặt ngậm cười nhìn chằm chằm bên trong, chảy nước miêngs.

Đây quả thực là lầu cao tọa thủy, trong lòng Lâm Nhất thầm khen.

- Tiểu ca, ngươi nhìn đủ chưa?

Phụ nhân nhìn thấy quần áo của Lâm Nhất bình thường, chỉ ngây ngốc đứng đó dòm ngó hiếu kỳ, không khỏi làm mặt lạnh.

Lâm Nhất nhìn trên thuyền hoa còn có một tấm biển, bên trên có chữ “Thúy Minh hiên”, không biết là có ý gì nhưng cũng cảm thấy cái tên này khá lịch sự tao nhã. Nghe được ngữ điệu của phụ nhân không kiên nhẫn, hắn lơ đễnh, tự tay móc ra một thỏi bạc, nhẹ giọng nói:

- Ta muốn gặp Như Yên cô nương!

- Ai u, sao ngươi không nói sớm chứ!

Phu nhân nhìn thấy Lâm Nhất móc ra thỏi bạc ít nhất nặng mười hai, trên mặt bà ta lập tức chứa đầy nụ cười, gãi đầu xấu hổ một phen, cướp lấy bạc, nhanh chóng cất vào trong ngực, cười hì hì nói:

- Công tử thực sự là có ánh mắt thật tốt, Thúy Minh hiên ta hai ngày nay đang chọn khách quý cho Như Yên cô nương đó! Nếu công tử có được trái tim của giai nhân, không khéo lại là người đầu tiên cũng chưa biết chừng! Tỷ tỷ liền đưa ngươi đi gặp Như Yên cô nương vậy. Hì hì!

Lâm Nhất nhìn bàn tay rỗng tuếch lắc đầu theo phụ nhân đi lên lầu hai, tới trước cửa phòng ở đuôi thuyền. Phụ nhân vỗ vỗ cánh cửa khắc hoa, giọng the thé kêu lên:

- Như Yên, có khách tới!

Bên trong phòng lại tĩnh lặng không có động tĩnh gì. Phụ nhân cho Lâm Nhất một khuôn mặt tươi cười, xoay người uốn thắt lưng, giọng lại tăng lên không ít, hô:

- Như Yên, mở cửa nhanh, đừng có chậm trễ khách nhân!

Thật lâu sau đó, sâu trong cửa phòng truyền tới một tiếng khẽ than thở, theo đó, một tiếng nói uyển chuyển vô lực vang lên:

- Người tới xin đợi chút!

- Công tử chớ gấp gáp nhé! Hì hì


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.