Vô Tiên

Chương 267: Đánh cược (1)




Tát Mỗ Lê Nhi ra mặt, bộ lạc Tát Đạt liên tục gặp biến đổi lớn, xu hướng suy tàn nghịch chuyển. Mỗi nam nhân đều nắm chặt cương đao trong tay, lần nữa toả ra đấu chí. Tất cả những thứ này phát sinh, làm người khó có thể lường trước được.

- Ngươi, các ngươi để ta ở đâu?

Tát Nhi Thư tức đến nổ phổi.

Thấy không có người để ý tới mình, hắn vội chạy về phía Sài Bất Hồ Nhi, thịt mỡ trên mặt run run, nặn ra nụ cười nói:

- Ta làm chủ gả Tát Mỗ Lê Nhi cho ngươi, mong hai nhà tạm thôi binh đao, như thế nào?

Ánh mắt Sài Bất Hồ Nhi âm trầm, sắc mặt âm tình bất định, coi như không thấy Tát Nhi Thư. Hồi lâu sau, hắn mới nhe răng cười nói:

- Hừ! Tát Đạt gia không có nam nhân, nhưng Sài Bất Hồ Nhi ta sẽ không để cho một nữ tử coi thường. Tát Nhi Thư ngươi muốn chiếm được quyền bính của Đại trưởng lão. Sài Bất Hồ Nhi ta, cũng muốn để chim sơn ca cam tâm tình nguyện theo ta.

Thấy thế, thần sắc của Tát Nhi Thư lúng túng lên. Tát Nhân còn sống chết không rõ, Đại trưởng lão như hắn danh không chính ngôn không thuận! Nhưng Sài Bất Hồ Nhi sao sẽ vì một nữ tử mà mất đi đúng mực!

- Đừng nghe một nữ tử ồn ào, sự tình này do nam nhi chúng ta định đoạt, ta xem...

Tát Nhi Thư lòng như lửa đốt nói.

- Im miệng! Ngươi cũng xứng xưng nam nhi? Ta tự có chủ trương.

Sài Bất Hồ Nhi thiếu kiên nhẫn vung roi ngựa, hắn nhìn về phía Tát Cáp vẻ mặt giận dữ nói:

- Hôm nay Sài Bất Hồ Nhi ta muốn cho các ngươi nhìn, cái gì là chân hán tử, cái gì là chân anh hùng!

Nói xong roi ngựa trong tay của hắn chỉ về phía Tát Mỗ Lê Nhi, cực kỳ tự phụ nói:

- Hôm nay Sài Bất Hồ Nhi ta lập thệ, do dũng sĩ hai nhà, từng người khiêu chiến ba tràng. Người cuối cùng bị thua, phải làm nô bộc cho Sài Thứ gia ta, bãi chăn nuôi này, cũng do ta làm chủ, như thế nào?

- Chẳng lẽ lại sợ ngươi!

Tát Mỗ Lê Nhi cắn răng, ngẩng đầu nói.

- Ha ha, chim sơn ca thảo nguyên, ngươi là của ta rồi!

Sài Bất Hồ Nhi mắt lộ ra dâm quang, đắc ý cười lớn lên.

Tát Nhi Thư vội la lên:

- Vậy như thế nào cho phải, kể từ đó, ta cái gì cũng không còn!

Sài Bất Hồ Nhi khiêu khích nhìn Tát Cáp, âm hiểm cười không ngừng.

- Hừ! Đừng nói ta không đáp ứng tỷ thí. Cho dù đánh cược, ai thua ai thắng chưa định, ngươi cần gì phải kiêu ngạo như vậy!

Sắc mặt Tát Cáp lạnh lùng, cố nén lo lắng. Nhìn Tát Nhân ở trên mặt đất chưa tỉnh lại, ánh mắt hắn có vẻ ưu lo.

Sài Bất Hồ Nhi lộ ra bừng tỉnh, cười quái dị nói:

- Nguyên lai ngươi cũng là người không dám đảm đương, Tát Đạt gia ngay cả người nói chuyện cũng không có sao? Nếu như vậy, ta liền làm chủ nhân bãi chăn nuôi này rồi!

- Ta là trưởng lão, nơi này ta làm chủ !

Tát Nhi Thư liên tục xua tay.

Bao nhiêu năm bị huynh trưởng đè ép, hôm nay cuối cùng cũng coi như có cơ hội, nếu không thừa cơ ngồi lên vị trí Đại trưởng lão, sau này chắc chắn sẽ hối tiếc không kịp, nhiều ngày tính toán cũng nước chảy về đông.

- Tát Đạt gia không do ngươi làm chủ!

Tát Cáp nhìn Tát Nhi Thư nộ quát một tiếng, sắc mặt ngưng trọng, nhìn Sài Bất Hồ Nhi nói:

- Ta đáp ứng cuộc tỷ thí của ngươi. Bất quá nếu Sài Thứ gia ngươi thua, hoặc lẫn nhau không phân thắng thua, lại nên như thế nào đây?

Sài Bất Hồ Nhi lắc đầu cười lạnh nói:

- Sài Thứ gia ta sao có thể thua?

- Không được, phải nói chuyện rõ ràng. Bằng không thì cuộc tỷ thí này coi như thôi, Tát Đạt gia ta thề sống chết liều mạng!

Thần sắc Tát Cáp kiên định.

Trước mắt bộ lạc Tát Đạt ở thế yếu, thời khắc sinh tử tồn vong, trận đánh cược bất ngờ này, thật có chút bất đắc dĩ. Bất quá này cũng chưa chắc không phải một chuyển cơ.

- Ha ha!

Sài Bất Hồ Nhi cười ha ha, không để ý lắm nói:

- Nếu ở trong trận tranh tài này không có phân ra thắng thua, hoặc Sài Thứ gia ta thua, ta tự dẫn người rời khỏi đồng cỏ này, sau này cũng sẽ không lại làm khó dễ các ngươi!

Tát Cáp âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng nói:

- Nguyện thệ ngôn của Sài Thứ gia ngươi, như trường thiên và thảo nguyên, có thể gánh chịu phong sương mài mòn!

- Ha ha, đáp ứng là được, không đánh mà thắng thu phục Tát Đạt gia ngươi, cũng coi như Sài Bất Hồ Nhi ta làm việc thiện!

Sài Bất Hồ Nhi vui vẻ kêu một tiếng, hắn dường như nắm chắc phần thắng, làm trong lòng Tát Cáp trầm xuống.

Tát Nhi Thư gấp đến độ xoay quanh, nhưng đối với hết thảy không thể đảo ngược. Hắn chỉ có thể oán hận chạy đến một bên, đáy lòng lo sợ bất an, thỉnh thoảng cầu xin, chỉ mong tộc huynh vĩnh viễn đừng tỉnh lại.

Hai phe từng người chuẩn bị, để người Thiên Long phái khó xử. Đường đi bị ngăn cản, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể rời bỏ, chỉ có thể ngốc tại nguyên chỗ, yên lặng xem biến đổi. Mà Tát Nhân trải qua Chân Nguyên Tử cứu trị, dù chưa tỉnh dậy, nhưng nhất thời không ngại, được tộc nhân mang đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.