Vô Tiên

Chương 257: Trời đã sáng (1)




Lâm Nhất cầm Phích Lịch Đạn giống như không cần tiền ném ra. Lúc này hắn giống như đứa bé cầm pháo đốt, thẳng thắn đến đã nghiền.

Dưới sườn núi, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, ánh lửa dày đặc, bầy sói bị nổ chạy trốn tứ phía.

- Ha ha! Tiểu tử thối này!

Chân Nguyên Tử thừa cơ thân hình tăng nhanh, thẳng đến chỗ Mạnh Sơn.

......

Hơn nửa canh giờ trôi qua, Mạnh Sơn như trước bị nhốt tại nguyên chỗ, bên người chất đầy xác chó sói, sợ không dưới mấy chục con. Nhưng chó sói ở phía sau vẫn người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhảy qua thi thể đồng bạn, không để ý sinh tử lao tới.

Mạnh Sơn chợt thấy trước mắt có kim tinh lấp loé, đáy lòng hắn không khỏi phát lạnh, vội cắn đầu lưỡi, làm cho mình tỉnh táo lại.

Mấy canh giờ chém giết, mặc dù nội công thâm hậu như thế nào, bây giờ cũng đã thoát lực. Mạnh Sơn biết, qua không được bao lâu, có thể là sau một khắc, mình sẽ không chống đỡ được chó sói cắn xé. Cách đó không xa, ánh mắt con Lang Vương kia cao ngạo mà lạnh như băng, tựa như cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.

Không nghĩ tới sẽ chết ở trong miệng một đám chó sói, đáy lòng nổi lên đắng chát, Mạnh Sơn liếc mắt về phía sau, oán hận thầm than một tiếng.

Đáng tiếc những đệ tử kia, Mạnh Sơn ta cô phụ chưởng môn sựphó thác...

Trong con ngươi lóe lên tàn khốc, Mạnh Sơn hít một hơi dài, đột nhiên vung ra mấy chưởng, đánh bay chó sói bên người, dưới chân dùng sức, thân thể liền lao về phía trước. Hắn muốn ở trước khi kiệt sức toàn lực xông tới, chỉ cần giết Lang Vương, dù chết cũng đáng giá.

Ai biết thân thể của Mạnh Sơn mới cách mặt đất ba thước, bốn năm con chó sói đã giành trước một bước nhảy lên, nhảy vọt càng cao hơn, đón đầu ngăn chặn đường đi của hắn.

Song chưởng của Mạnh Sơn hóa thành một mảnh chưởng ảnh đánh ra, nhất thời âm thanh gào thét không ngừng, vài con chó sói phun máu tươi bay đi, mà hắn thì chân khí thiếu hụt, không thể không hạ xuống, đáy lòng hàn ý thấu xương.

Mạnh Sơn rơi xuống tại chỗ, đây là sau hơn mười lần thử nghiệm, được kết quả giống nhau duy nhất. Bất luận tiến lên, hay lùi về sau, cao thủ tuyệt đỉnh như hắn vẫn bị bầy chó sói nhốt lại, khó có thể thoát thân.

Phóng tầm mắt nhìn tới, chó sói tầng tầng lớp lớp, ánh mắt màu xanh lục, răng nhọn chảy nước dãi, sát khí đầy trời. Lang Vương thì ánh mắt xem thường, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn.

Trong lòng Mạnh Sơn lửa giận khó bình, tơ máu tràn ngập hai mắt, hận ý và không cam lòng xông lên đầu. Hắn điên cuồng hét lên...

- Ta nhất định phải giết súc sinh này!

Mạnh Sơn đang định liều cái mạng già, đột nhiên ở phía sau nổ vang, sau đó một thanh âm quen thuộc vang lên, làm thần trí hắn thanh tỉnh.

- Mạnh trưởng lão, trở lại tìm cách khác cũng không muộn!

Trường kiếm của Chân Nguyên Tử đến đâu, chó sói tan tác trở ra. Lại mười mấy viên cầu, tựa như có mắt rơi ở bốn phía Mạnh Sơn.

Ầm ầm nổ vang, máu thịt tung toé, chó sói không lo được vây công Mạnh Sơn, tru lên tránh né.

Nguy cơ biến mất, làm sát ý của Mạnh Sơn càng tăng lên, hắn liếc mắt nhìn về phía Lang Vương, nghiến răng nghiến lợi hô:

- Vứt Phích Lịch Đạn về phía trước cho ta, nổ chết súc sinh kia...

Mạnh Sơn vừa dứt tiếng, một cái hộp gỗ bay tới, hắn ngẩn ra, tiện tay tiếp nhận, thấy là hộp gỗ chứa Phích Lịch Đạn, nhưng bên trong rỗng tuếch.

- Sao không còn...

Mạnh Sơn gấp đến độ kêu to, cơ hội đánh giết Lang Vương ngay ở trước mắt, nhưng cứ như vậy thất bại trong gang tấc, để hắn làm sao không phẫn nộ.

- Còn có hai viên!

Một âm thanh bình tĩnh vang lên. Mạnh Sơn theo tiếng nhìn tới, thấy phía sau Chân Nguyên Tử còn đứng một người trẻ tuổi, trong tay giơ lên hai viên cầu, chính là Lâm Nhất.

Chân Nguyên Tử đã đến trước người Mạnh Sơn, trường kiếm nhanh như điện.

- Không phải thời điểm nói chuyện, Mạnh trưởng lão mau trở về!

Đưa mắt nhìn Lang Vương một chút, trong con ngươi Mạnh Sơn nổi lên sát ý. Nhưng không đi, chỉ sợ Chân Nguyên Tử cũng sẽ bị vây ở chỗ này.

- Ai...

Mạnh Sơn thở dài, hắn tỉnh táo lại, vội vàng theo Chân Nguyên Tử chạy trở về, thấy Lâm Nhất còn đứng bất động, không khỏi quát:

- Còn không mau đi...

Thần sắc của Lâm Nhất hờ hững, lung lay Phích Lịch Đạn nói:

- Ta đoạn hậu...

Mạnh Sơn dẫm chân nói:

- Ngươi...

- Không cần phải để ý đến hắn, chó sói đều sợ hắn!

Khóe miệng Chân Nguyên Tử lộ ra ý cười trêu tức, dưới chân liên tục, xông ra một con đường máu, lao thẳng đến gò cao.

Trong lòng Mạnh Sơn không rõ ý tứ của Chân Nguyên Tử, nhưng tinh bì lực nhuyễn, chỉ có thể theo sát phía sau, thỉnh thoảng mang theo hồ nghi quay đầu lại quan sát. Mình cũng thiếu chút nữa đút vào miệng chó sói, những súc sinh kia sẽ sợ một đệ tử nuôi ngựa?

Lâm Nhất thấy hai người trở lại gò cao, lúc này mới nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lang Vương.

...

Lỗ tai Lang Vương run run, nghẹn ngào một tiếng, dĩ nhiên đứng dậy lui một bước, ánh mắt trước sau cao ngạo lạnh lẽo nhìn chòng chọc Lâm Nhất.

Trong trực giác của Lang Vương tự nhiên sinh ra sợ hãi. Mà nỗi sợ hãi này là sát khí do người trẻ tuổi kia mang theo, đó là do giết vô số chó sói tạo ra sát khí vô hình, nên có bao nhiêu đồng lại chết ở trong tay người này?

...

Lâm Nhất lắc đầu một cái, cất bước chậm rãi đi về.

...

Theo người kia rời đi, Lang Vương sợ hãi cũng chậm rãi biến mất, người này lại không có địch ý với nó?

Lang Vương đi tới trên gò đất, chậm rãi ưỡn thẳng thân thể...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.