Vô Tiên

Chương 243: Thần Uy Đường (1)




Giao lộ phía trước bị gần hai mươi người cưỡi ngựa chặn lại. Người trên ngựa đều mặc áo bào đen, trên cổ thêu hình tia sét.

- Nguyên lai là người của Thần Uy Đường, như vậy dọc theo con đường này, sẽ không cần thiết dừng lại quá nhiều!

Chân Nguyên Tử nhẹ giọng nói.

- Xem ra đạo trưởng biết về Thần Uy Đường rất nhiều, không ngại nói nghe một chút, cũng để tiểu tử được thêm kiến thức!

Lâm Nhất nói.

Tiểu tử này cũng biết khiêm tốn học hỏi? Chân Nguyên Tử tay vuốt râu dài, liếc Lâm Nhất một cái, không thấy có gì dị thường, mới mở miệng nói:

- Bắc Cương có núi tuyết, trên núi nhiều năm tuyết đọng không thay đổi, nhưng dưới chân núi cây xanh tỏa bóng, một núi cảnh bốn mùa không giống, nói chính là Kỳ Sơn. Bất quá cách nơi này còn xa ngàn dặm. Nhóm người này hẳn là nghe được tin tức mới tới. Thần Uy Đường này không có võ công cao tuyệt gì, chỉ có một loại tuyệt kỹ lôi đình, cực kỳ lợi hại!

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên hỏi:

- Tỉ mỉ như thế nào đây?

Chân Nguyên Tử lắc đầu nói:

- Bên trong đến tột cùng như thế nào, lão đạo biết rất ít. Chỉ biết tuyệt kỹ này giống như ám khí, làm người khó có thể chống cự. Người trong giang hồ, bình thường không muốn trêu chọc bọn hắn.

- Đạo trưởng tận mắt chứng kiến qua tuyệt kỹ lôi đình chưa?

Lâm Nhất hỏi.

- Không có!

Chân Nguyên Tử lại nói:

- Mấy năm trước, sư đệ của chưởng môn Thần Uy Đường không đi chính đạo, bị trục xuất sơn môn, ở trên giang hồ không chuyện ác nào không làm, nhưng không người có thể quản. Nghe nói nguyên nhân là vì tuyệt kỹ lôi đình uy lực vô tận, không người địch nổi.

Nghe tới chỗ này, Lâm Nhất lộ ra thần sắc cổ quái. Thần Uy Sơn Nhân gì kia, sẽ không đúng dịp là sư đệ của chưởng môn kia chứ! Chỉ là người này đã thành tro bụi, có phải hay không, chỉ sợ là vụ án không cách nào phân giải.

Lúc này trong nhóm người ngăn ở giao lộ, một tráng hán hơn ba mươi tuổi nhảy xuống ngựa, hắn nhìn đám người Thiên Long phái ôm quyền nói:

- Tại hạ đệ tử chưởng môn Kỳ Sơn Thần Uy Đường Lôi Báo, kính chào chứ vị đồng đạo! Xin hỏi có phải là cao nhân Thiên Long phái đến nơi này hay không?

Ở dưới Mạnh Sơn ra hiệu, Liễu Chí Liễu Đường chủ thúc ngựa tiến ra đón, cất giọng nói:

- Tại hạ là Thiên Long phái Hổ Giao Đường Liễu Chí, không biết vị Lôi huynh này ngăn đường đi của chúng ta, là ý như thế nào?

Kỳ Sơn Lôi Báo kia, đối mặt Liễu Đường chủ thần sắc kiêu căng cũng không để ý lắm, hắn cao giọng trả lời:

- Tại hạ tuân dụ lệnh của chưởng môn, ở đây đợi các vị cao nhân, là có chuyện muốn nói. Nghe nói đệ tử Thiên Long phái đi về phía đông, Thần Uy Đường ta không dám có ý nghĩ không an phận, càng không dám mạo phạm thiên uy của chư vị. Chưởng môn lệnh đệ tử đến đây, chỉ vì biểu thị tấc lòng!

Lôi Báo vung tay lên, phía sau lại nhảy xuống hai người, giơ hai hộp gỗ đi tới. Hắn nói:

- Lần này chư vị cao nhân đi đường xá gian nguy, khó tránh khỏi có kẻ gian dòm ngó. Chưởng môn lệnh tại hạ dâng lên hai trăm viên Phích Lịch Đạn, mười viên Chấn Thiên Lôi để bày tỏ thành ý, mong chư vị vui lòng nhận!

Liễu Đường chủ nghe vậy sửng sốt, bất tiện làm chủ, thấy Mạnh trưởng lão và đám người Quý Thang đi lên trước, hắn vội xuống ngựa tránh qua một bên.

Người Thiên Long phái tưởng lại đến một trận chém giết, không ngờ người ta đến là tặng lễ. Trong khoảng thời gian ngắn, không quyết định chắc chắn được, chỉ có thể do Mạnh trưởng lão đến quyết định.

- Tuyệt kỹ lôi đình của Thần Uy Đường, danh chấn giang hồ. Chỉ là uy lực của nó như thế nào, còn chưa tận mắt nhìn thấy.

Trên mặt Mạnh Sơn không có biểu tình gì, trầm giọng nói.

Lôi Báo như sớm có sở liệu, nhìn Mạnh Sơn thi lễ nói:

- Vị tiền bối này, tại hạ liền biểu thị một phen, nếu quấy nhiễu chư vị, kính xin thông cảm!

Giữa người Thiên Long phái và người Thần Uy Đường vẫn còn cách hơn hai mươi trượng. Lôi Báo phất tay bảo một tên đệ tử Thần Uy Đường, cầm một viên tiểu cầu đi về phía rừng cây.

Cách 20 trượng, đệ tử kia dương tay ném, viên cầu bay ra, đập ở trên một gốc cây to bằng cái bát.

Ầm...

Một tiếng nổ điếc tai, làm ngựa hí vang, cây kia đã bị nổ thành hai đoạn. Người Thiên Long phái trợn mắt ngoác mồm, mà Lôi Báo và người phía sau thì thần sắc đều như thường.

Nếu những người Thần Uy Đường này đồng thời ném viên cầu kia lại, chỉ sợ duy nhất có thể làm, chính là quay đầu bỏ chạy. Mạnh Sơn âm thầm kinh hãi, thủ đoạn như vậy, không người có thể ngăn cản!

- Tiền bối, Phích Lịch Đạn này uy lực bất phàm, mà một viên Chấn Thiên Lôi có thể bằng mười viên Phích Lịch Đạn, uy lực kinh người, nhưng luyện chế không dễ, nên không thể biểu thị cho chư vị.

Thần thái của Lôi Báo cung kính, lời nói cử chỉ đều lộ ra trầm ổn lão luyện.

Mạnh Sơn gật đầu, trầm ngâm chốc lát, hắn nhìn đối phương, trong con ngươi tinh quang lấp loé, cất giọng nói:

- Lễ nặng tất có sở cầu, Thần Uy Đường đã có lễ trọng như vậy, không biết muốn Thiên Long phái ta làm cái gì đây?

Lôi Báo ôm quyền cúi đầu đáp:

- Không dám, Thần Uy Đường chỉ mong Thiên Long phái đi về phía đông vạn dặm bình an, thuận buồm xuôi gió. Ngày khác chư vị khải hoàn, nếu có đan dược thần binh, Thần Uy Đường nguyện dùng Phích Lịch Đạn và Chấn Thiên Lôi trao đổi một chút là được.

Mạnh Sơn cười lạnh một tiếng, đúng như dự đoán, Thần Uy Đường vẫn là đánh mưu đồ kia. Bất quá quyền không đánh người tặng lễ, những Phích Lịch Đạn kia của Thần Uy Đường uy lực không thể khinh thường, hơn nữa đây là một giúp đỡ lớn. Cân nhắc một phen, hắn nói:

- Ta chính là trưởng lão Mạnh Sơn của Thiên Long phái, hảo ý của Thần Uy Đường, ta xin nhận. Nếu sau này có đan dược có thể trao đổi, hoặc có thần binh bọn ngươi nói, Thiên Long phái ta đương nhiên sẽ không quên Thần Uy Đường.

Lôi Báo lại ôm quyền cảm ơn, như trước cực kỳ cung kính, hắn phất tay để đệ tử trình hộp gỗ lên nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.