Vô Tiên

Chương 236: Tiên trưởng (2)




Trời sắp tối, phía trước xuất hiện một thôn nhỏ mấy chục gia hộ đình.

Khói bếp bay lên, trong rừng cây, bồng bềnh một tầng sương mù nhàn nhạt. Vài tiếng chó sủa lan rất xa, nghênh tiếp mọi người đường xa mà đến.

Đám người Mạnh Sơn đi tìm hộ giàu có nhất trong thôn, trả chút bạc thuê lại đại viện để dừng chân an giấc.

Nói là đại viện, nhưng chỉ rộng rãi hơn tiểu viện bình thường một chút, xe ngựa không đi vào được. Người trong thôn nhỏ, dù giàu có chút cũng chỉ hơi khá giả mà thôi, không sánh được gia đình giàu có ở trong châu huyện.

Chỉ là trong mấy ngày đại hỏa, mọi người vẫn không có chỗ tắm rửa, cả người tro bụi, bây giờ có thể có nước nóng tắm rửa, uống chút canh thịt, lại ngủ một giấc, này đã là việc vui hiếm thấy rồi!

Xe ngựa đậu ở trên đất trống giữa thôn, ngoại trừ Hổ Giao Đường an bài đệ tử thủ vệ, người còn lại tản ra bốn phía, từng người đi tìm gia đình thích hợp xin tắm rửa ngủ nhờ.

Thầy trò Chân Nguyên Tử cùng với vài đệ tử nội môn theo Mạnh Sơn tiến vào đại viện.

Lâm Nhất đứng ở trên đất trống, nhìn hai bên một chút, bên người không có ai, mình phải đi nơi nào?

Lâm Nhất mặc áo bào tro, nhưng không dính hạt bụi, không cần rửa mặt. Nhưng trước mắt không ai kêu đi dùng cơm, buổi chiều phải ở nơi nào cũng không biết. Hắn nhức đầu, đánh giá thôn nhỏ trước mắt.

Hai bên đường nhà cửa thưa thớt, chỉ tầm hơn mười gian nhà tranh, còn gian nhà gạch ngói mà đám người Mạnh Sơn tiến vào kia, thì cực kỳ bắt mắt.

Trong thôn có đường mòn uốn lượn, Lâm Nhất lững thững đi về phía trước.

Một cánh cổng tre ‘kẹt kẹt’, đi ra hai người, là một bà lão được một nữ tử dìu, cúi đầu đi về phía trước.

- Tiên trưởng nói, phải tâm thành tâm mới linh! Căn nhi vừa đi chính là mấy tháng, chỉ có hai mẹ con ta ở nhà. Mẹ chỉ muốn ôm tôn tử a! Con dâu, phải nghe tiên trưởng, nói không chắc có thể mang thai!

- Mẹ, là con không tốt! Nhưng phu quân ở trên trấn làm việc không ở nhà. Còn nữa... con thấy vị tiên trưởng kia không giống người tốt!

- Hư... Đừng nói mò, để tiên trưởng nghe được sẽ trách cứ !

Xem bộ dáng là mẹ chồng con dâu, không ngừng nói liên miên cằn nhằn. Lâm Nhất nhìn bóng lưng hai người, âm thầm suy nghĩ, tiên trưởng? Trong thôn nhỏ này có Tu Tiên giả? Hắn lắc đầu, không thể tin được, thấy hai người đi xa, mình dù sao cũng rảnh rỗi, liền chậm rãi đi theo.

Ở góc phía nam thôn nhỏ, trong một tiểu viện tới gần rừng cây, đang đứng đầy ắp người.

Trên ghế gỗ ở trước cửa, ngồi ngay ngắn một trung niên râu dài, đôi mắt tam giác lật lên trời, bộ dạng xấu xí, thần sắc ngạo nghễ. Người trong viện đều dùng sức chen ra bên ngoài, không dám tới gần trung niên, rồi lại từng cái trên mặt mang theo ân cần, khom lưng lấy lòng.

- Tiên trưởng, ngài nhìn tôn tử này của ta một chút, nửa tháng nay, nó không ngừng gặp ác mộng, không muốn ăn uống, cả người gầy yếu!

Một lão hán lôi kéo một hài tử sáu bảy tuổi, đẩy ra trước mặt, hắn liên tục khom người, lên tiếng khẩn cầu.

Trên tường phía sau trung niên cắm hai cây đuốc, chiếu tiểu viện sáng trưng.

Những hương dân trong viện tâm có kính nể, không dám làm càn đánh giá trung niên mặt mày. Mà những khuôn mặt trung thực kia, lại bị cây đuốc chiếu rọi, hiện ra rất rõ ràng.

- Lại đây, để sơn nhân nhìn một chút!

Tiếng nói của trung niên khô khốc, mang theo khàn khàn, đọc từng chữ chợt cao chợt thấp, lộ ra âm u, để mọi người trong viện ngừng thở, không dám lên tiếng.

Tiểu hài tử bị gia gia đẩy một cái, nơm nớp lo sợ đi ra phía trước, mở to mắt, mặt đầy sợ hãi.

Trung niên duỗi ra hai ngón tay, điểm ở trên ấn đường của tiểu hài, sợ đến đứa bé kia khẽ run rẩy, muốn quay đầu lại tìm gia gia.

Tay của trung niên biến thành năm ngón như trảo, nhanh chóng chụp ở trên đỉnh đầu của tiểu hài, lại đột nhiên thu hồi, cong ngón búng ra, trong miệng nhẹ quát:

- Càn Khôn mượn pháp, Ngũ Hành quy nhất, tật...

Một ánh lửa lăng không bắn ra, biến thành một quả cầu lửa nổ vang ở trên đỉnh đầu mọi người.

Trong sân lập tức kinh hô, không ngừng kinh thán.

Tiểu hài cũng sợ đến đứng tại chỗ, không dám di chuyển bước chân. Dáng dấp nó ngây ngốc, giống như trúng bệnh tâm thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.