Vô Tiên

Chương 230: Phi Nga (2)




Sau khi hỏi, Mộc Thanh Nhi càng oán hận dậm chân một cái, sao mình lại hỏi lời này. Nhưng không nói cái này, có thể nói cái gì đây! Dưới hối hận, nàng phẫn nộ trộm nhìn Lâm Nhất.

Lâm Nhất cũng hơi ngạc nhiên, đánh giá mọi người bận rộn ở phía trước một chút, sau đó kinh ngạc nhìn Mộc Thanh Nhi, nhẹ giọng nói:

- Làm phiền Mộc cô nương lo lắng. Tối hôm qua sau khi ly biệt, bọn họ vẫn rất tốt, hẳn là không sao a!

Nói xong ánh mắt hắn ngưng lại, mỉm cười nói:

- Chẳng lẽ Mộc cô nương có vấn đề gì sao?

- A! Ta... Ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi!

Hiếm khi thấy Lâm Nhất lộ ra nụ cười, còn hiền hoà như thế, trong lòng Mộc Thanh Nhi nhảy loạn. Mình này là thế nào, lẽ nào muốn nói cho hắn biết, có người muốn giết bạn hắn lại bị người cứu, còn có, bản thân hắn đã bị Mạnh trưởng lão nghi kỵ? Nhưng hắn chỉ là một xa phu, không thể biết những việc bí ẩn trong tông môn này, vì sao mình lại muốn đến nhắc nhở chứ?

- Sư tỷ, ngươi ta qua bên kia xem đi!

Mộc Thanh Nhi kéo Từ sư tỷ đi, bước chân vội vàng.

Nhìn hai người rời đi, Lâm Nhất lắc đầu, liền học Chân Nguyên Tử, nhắm mắt dưỡng thần.

...

Cách đoàn người Thiên Long phái 5, 6 dặm, trong một sơn cốc nhỏ, ba hán tử cả người đầy máu, cực kỳ chật vật nằm trên mặt đất, miệng thở hổn hển, binh khí trong tay cũng bị ném ở một bên.

Một hán tử vóc người hơi lùn, gian nan bò dậy. Hắn lau mồ hôi trên trán, nhặt đơn đao lên, cắn răng bò đến chỗ cao của sơn cốc, sau khi tra xét một phen, mới mang theo tiếng khóc lăn xuống.

- Mẹ nó, đệ nhất đại phái chó má gì a! Giết người không chớp mắt, nhóm người chúng ta, chỉ chạy được ba người, ô ô...

- Ta nói Mao Thắng, ngươi khóc cái gì? Còn là hán tử sao?

Một hán tử bắp thịt rắn chắc tàn bạo gầm nhẹ. Hắn kéo vạt áo xuống, băng vết thương trên đùi.

Một người trẻ tuổi có vẻ gầy gò oán hận mắng:

- Sơn Tử, ngươi cũng đừng trách Mao Thắng thương tâm. Huynh đệ An châu ta cũng không phải kẻ xấu gì, không phải là muốn dính chút vinh quang của Thiên Long phái, thỉnh cầu chút tiện nghi sao! Đều là người trong giang hồ, lại không có thâm cừu đại hận, nhưng Thiên Long phái làm việc quá tuyệt, không nói hai lời, tới liền giết! Nếu không phải ba người chúng ta xem thời cơ nhanh, hiện tại cũng thành cô hồn dã quỷ rồi!

Mao Thắng lau nước mắt, thương tâm nói:

- Huynh đệ của ta Mao Vũ, muốn theo ta đi kiến thức uy phong của danh môn đại phái, hắn mới bao lớn a! Vẫn chưa tới hai mươi, lại bị người Thiên Long phái một chiêu đâm thủng ngực, cứ như vậy không còn. Ta làm sao bàn giao với cha mẹ ta bây giờ!

Nói xong nước mắt hắn lại ngăn không được chảy xuống.

Sơn Tử băng bó thỏa đáng xong, mặt lộ vẻ căm hận, hắn không để ý tới Mao Thắng, nhìn về phía người gầy gò nói:

- Tiểu Ngũ, ngươi kết luận chỉ có ba người chúng ta chạy thoát? Sư đệ của ta không có chạy ra?

Tiểu Ngũ ai thán một tiếng, tựa ở trên sườn dốc, lòng vẫn còn sợ hãi nói:

- Thời điểm ta chạy còn quay đầu lại xem, là sợ bọn hắn đuổi giết tới. Chỉ có ngươi và Mao Thắng theo ta chạy đi, người khác... đều không còn!

Sơn Tử một quyền đập trên mặt đất, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu. Khuôn mặt hắn dữ tợn, giống như dã lang khát máu, nhìn chằm chằm Mao Thắng và Tiểu Ngũ nói:

- Gần ba mươi hảo hán của An châu ta cứ như vậy không còn, chết thảm ở trong tay cái gọi là danh môn đại phái. Thù này không báo, thề không làm người! Hai người các ngươi có đi với ta không?

Mao Thắng nghe vậy, ngưng nức nở, trở mình bò dậy. Hắn nắm lấy đao trong tay, gào thét nói:

- Tính ta một người, cùng lắm là chết mà thôi!

Trên mặt Tiểu Ngũ lướt qua vẻ sợ hãi, vội nói:

- Như thế những người khác đều chết hết, chỉ dựa vào ba người chúng ta có tác dụng gì? Còn không phải là đi không công chịu chết!

Sơn Tử trừng mắt mắng:

- Ta cũng biết không thể ngạnh kháng, nhưng ngươi không biết động não sao? Sáng không được, vậy thì ở trong tối cũng phải cắn bọn họ một cái, báo thù cho các huynh đệ uổng mạng!

Tiểu Ngũ bị mắng sắc mặt đỏ bừng, con ngươi xoay chuyển, sau đó nhảy người lên. Hắn bò đến trước mặt Sơn Tử, vội vàng hỏi:

- Không phải Tiểu Ngũ ta sợ chết, có cơ hội báo thù chắc chắn sẽ không hàm hồ. Chẳng lẽ Sơn Tử ngươi có biện pháp gì?

Sơn Tử vỗ vỗ bả vai Tiểu Ngũ, giọng căm hận nói:

- Mấy trăm dặm phía trước đều là rừng rậm, huynh đệ ta quen thuộc hơn bọn hắn. Trong bóng tối theo ở phía sau, nhất định sẽ có cơ hội ra tay ! Nếu bỏ qua cơ hội báo thù lần này, sẽ hối tiếc cả đời. Mặc dù huynh đệ chúng ta sống sót, lại có mặt mũi gì bàn giao với sư môn, với cha mẹ?

- Ta nghe Sơn Tử, báo thù cho huynh đệ của ta!

Mao Thắng siết chặt nắm đấm, trong mắt phun ra hỏa diễm báo thù.

Tiểu Ngũ nghiến răng nghiến lợi mắng:

- Con mẹ nó, cùng lắm thì chết, nghe ngươi một lần!

Mao Thắng và Tiêu Sơn phân biệt đến từ hai võ quán của An châu. Vương Ngũ đến từ một tiêu cục. Mọi người nhìn thấy Thiên Long phái đi qua An châu đều rất hưng phấn. Cao thủ giang hồ đến từ Thánh địa, để người giang hồ An châu có kích động đến cúng bái. Hơn nữa thời gian trước giang hồ có tiếng gió, nói Thiên Long phái muốn đi hải ngoại tìm kiếm thần binh đan dược, càng làm người say mê.

Mọi người đều là giang hồ đồng đạo, sao không kết bạn cùng đi Tiên đảo!

Kết quả là, có người dẫn đầu, liền có người theo.

Mọi người một đường truy đuổi, chạy tới đằng trước Thiên Long phái.

Nhóm người này nghĩ rất đơn giản, chúng ta đã đuổi đến nửa đường, Thiên Long phái ngươi làm sao cũng không tiện cự tuyệt mọi người a!

Ai nghĩ tới, Thiên Long phái căn bản chưa từng để hào kiệt An châu vào mắt. Vừa thấy mặt, gần ba mươi người hứng thú hừng hực, đều chôn vùi ở trong đao quang kiếm ảnh.

Ba người Mao Thắng thấy tình thế không ổn, nhân lúc tán loạn xông vào núi rừng, may mắn tránh thoát tàn sát. Xem như là ba người mạng lớn, cũng là vì chuyện xảy ra quá đột nhiên, Thiên Long phái hành sự sơ suất.

Nói chung ba người còn sống, sự kính ngưỡng với Thiên Long phái đã chuyển biến thành thâm cừu đại hận chưa bao giờ có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.