Vô Tiên

Chương 209: Thu hoạch bất ngờ (1)




Đám người Thiên Long phái ở lại Tang Tây khách điếm hai ngày, vẫn không có dấu hiệu đi tiếp. Quý Thang và La Dung cưỡi ngựa đi ra ngoài một chuyến, trời tối mới trở về. Sau buổi cơm tối, Mạnh trưởng lão đột nhiên báo cho đoàn người, sáng mai khởi hành.

Sáng ngày thứ hai, người Thiên Long phái rời khỏi Tang Tây trấn.

Ngoài cửa đông, Tào chưởng quỹ mang theo Tiểu Lan, Tiểu Hắc, Tào Trụ cõng Tào An, cả nhà đưa tiễn mọi người đi xa.

Mạnh trưởng lão dẫn các đệ tử, nhìn Tào chưởng quỹ đến đây tiễn đưa ôm quyền nói:

- Ha ha! Tào chưởng quỹ, hai ngày nay có nhiều quấy rầy, cáo từ!

- Các vị cứu Tào gia ở trong nước lửa, ân tình này dày nặng, chúng ta không dám quên! Chúc các vị nghĩa sĩ tiền đồ bằng phẳng!

Tào chưởng quỹ nhìn người Thiên Long phái thi lễ.

Mạnh trưởng lão cười ha ha, mang theo mọi người thúc ngựa rời đi.

Xe ngựa chạy qua bên cạnh Tào gia.

- Lâm huynh đệ...

Tào chưởng quỹ và Tào An mặt lộ vẻ không nỡ, Lâm Nhất mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng phất tay nói:

- Tào đại ca đi đứng bất tiện, nên trở về đi!

Tào chưởng quỹ vội từ trong lồng ngực móc ra một vật, nhìn Lâm Nhất nói:

- Lâm huynh đệ, đây là tổ tiên ta ở trong thâm sơn đoạt được, không người biết đến tột cùng là cái gì, nay tặng cho Lâm huynh đệ, mong đừng ghét bỏ!

Lâm Nhất mắt lộ ra hiếu kỳ, đưa tay tiếp nhận, tay cầm nặng trình trịch, là một vật màu đen to bằng nắm tay, không phải vàng không phải thiết, nhất thời cũng xem không rõ. Nhìn thần sắc tha thiết của Tào chưởng quỹ, hắn nhét vật kia vào trong lòng, cười nói:

- Tâm ý của lão chưởng quỹ, Lâm Nhất nhận. Nơi này phong hàn, Tào chưởng quỹ mang Tào đại ca trở về đi! Bảo trọng!

Lâm Nhất lên xe ngựa, xe lăn bánh đi về phía trước.

Trong lúc lơ đãng, Lâm Nhất nhìn về phía sau, thiếu chút nữa không nhịn được nhảy xuống xe.

Chỉ thấy cả nhà Tào chưởng quỹ quỳ trên mặt đất, xa xa dập đầu...

- Sao bọn họ lại quỳ xuống?

- Người nhà này thực biết lễ nghĩa!

...

Lâm Nhất chậm rãi thu hồi ánh mắt, sắc mặt trầm ngưng.

...

Tuyết đọng đã mỏng hơn rất nhiều, mặt đường đông cứng, móng ngựa bước lên răng rắc vang vọng.

Trong xe của Lâm Nhất, như cũ ngồi hai sư huynh đệ Nguyên Thanh, không giống chính là, trong xe tăng thêm mấy xâu thịt heo đông lạnh.

Trong Tang Tây trấn có thịt dê tươi ăn, thịt lợn rừng liền để đó không có người hứng thú. Lưu lại một ít cho Tào chưởng quỹ, còn lại liền treo ở trên hai chiếc xe ngựa.

- Tiểu tử, tâm tình không vui sao?

Chân Nguyên Tử thấy sắc mặt Lâm Nhất không vui, nửa ngày cũng không lên tiếng, không khỏi hỏi.

Lâm Nhất mí mắt cũng không nhấc, không nói tiếng nào.

Chân Nguyên Tử lắc đầu.

- Lần này đi ngàn dặm, đều là sa mạc vắng vẻ, người ở thưa thớt! Ngươi như vậy sẽ rất không thú vị!

...

- Được rồi! Lão đạo nhận sai còn không được sao!

...

- Kỳ thực lão đạo như vậy cũng không coi là đánh lén, ngươi nghĩ xem, có ai đánh lén còn lên tiếng nhắc nhở sao?

...

- Công phu điểm huyệt của ta rất cao minh, sẽ không ngộ thương ngươi !

...

- Nguyên Thanh, Nguyên Phong, cút đi chỗ khác cho sư phụ trò chuyện...

...

Xe ngựa đi một ngày, tuyết đọng dần hết, vào đêm ngừng lại nghỉ một đêm, trời sáng tiếp tục tiến lên.

- Khi lão đạo còn trẻ, rất thích vân du chung quanh, cũng từng gặp phải vô số kỳ nhân dị sĩ...

...

- Bây giờ lão đạo đã qua thất thập, nhưng vẫn như cũ làm không biết mệt, ý niệm duy nhất là ra biển ngao du.

...

- Người tu đạo, để ý nhất chính là cái gì? Còn không phải thành tiên chi đạo, trường sinh chi đạo. Đạo này là mờ ảo nhất, khiến người ta cuồng dại không kiềm chế được!

...

- Tiểu tử, hai ngày không nói một câu, được rồi! Giết người bất quá đầu rơi xuống đất, lão đạo sai còn không được sao, còn dằn vặt ta làm gì? Chẳng lẽ để ngươi điểm huyệt đạo của ta một hồi? Quên đi, ngươi cũng không biết điểm huyệt. Dù dạy ngươi, trong thời gian ngắn ngươi cũng học không được

- Đâu...

Lâm Nhất lay đầu, giống như mộng tỉnh, nhìn Chân Nguyên Tử vươn tay.

- Làm cái gì? Hù dọa lão đạo sao!

Hai ngày nay, Chân Nguyên Tử đều là một người lầm bầm lầu bầu, đối với Lâm Nhất trầm mặc không nói, cũng tập mãi thành thói quen, nhiều khi còn nghĩ ngồi bên người là cái cọc gỗ.

Cọc gỗ đột nhiên lên tiếng, để lão đạo sợ hết hồn.

- Sao ngươi biết ta không học được? Nếu có thuật điểm huyệt gì, mượn đọc một chút cũng hay!

Lâm Nhất đưa tay phải ra, xoay người nhìn Chân Nguyên Tử nở nụ cười:

- Đạo trưởng hẳn là nói giỡn, sợ người học được, võ công của mình liền không có gì lạ! Nếu như vậy, quên đi cũng được!

Nói xong hắn lại thu tay về, mắt nhìn phía trước, ngậm miệng không nói.

Đột nhiên xuất hiện tình huống, để Chân Nguyên Tử nghẹn đến sắc mặt ửng đỏ. Suy nghĩ một chút, hắn hừ một tiếng, từ trong lòng móc ra một quyển sách mỏng, cười ha ha:

- Tiểu tử, đừng dùng phép khích tướng. Thuật điểm huyệt ở Thiên Long phái ngươi, đệ tử nội môn cũng sẽ không dễ dàng truyền thụ, càng khỏi nói ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn nuôi ngựa. Không phải lão đạo ta keo kiệt, cho ngươi mượn đọc thì đã làm sao? Nhưng muốn học được tuyệt kỹ này, thì nhanh bái lão đạo làm sư phụ đi!

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, tiếp nhận sách nhìn... Phong Vân Điểm Huyệt Thủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.