Vô Tiên

Chương 200: An Tây Mã Phỉ (2)




Mộc Thanh Nhi oán hận buông đũa trúc trong tay ra, thầm nói một câu.

Mạnh Sơn lắc đầu không nói.

Chân Nguyên Tử cười khẽ, hắn đưa ngón tay chấm rượu ở trên bàn viết hai chữ. Bốn đệ tử trẻ tuổi thấy, thần sắc bừng tỉnh, thì ra là như vậy. Thấy bốn người hiểu rõ, Mạnh Sơn không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng nói:

- Yên lặng xem biến đổi, không phải nhằm vào chúng ta, thì tùy bọn hắn!

- Đây mới là cách tốt nhất! Bần đạo kính Mạnh trưởng lão!

Chân Nguyên Tử gật đầu nâng chén.

- Từng bước gian nan, không thể không như vậy!

Mạnh trưởng lão trầm giọng nói.

- Trêu đến một đòn sấm sét, vật gì không thành bột mịn?

Chân Nguyên Tử nhẹ giọng trả lời một câu, trong lời nói tâm ý mịt mờ không rõ, làm Mộc Thanh Nhi khó hiểu, mân mê miệng. Nhưng Mạnh trưởng lão lộ ra nụ cười, nâng chén mời lão đạo cộng ẩm.

Mấy người nói chuyện âm thanh rất nhỏ, không có ai để ý, lại bị Lâm Nhất nghe rõ ràng. Hắn không khỏi thầm than, lão đạo này thật khó lường!

Có thêm khách không mời mà đến, trong tửu quán trở nên ầm ĩ hơn rất nhiều, lại không còn thanh tĩnh như trước kia. Lâm Nhất đứng dậy, đi đến quầy hàng, hắn nhìn Tào chưởng quỹ hoảng sợ nói:

- Chưởng quỹ, tính tiền đi!

- A! Vâng... khách quan, ngài ăn uống, sẽ ở lúc đi tính luôn một thể!

Tào chưởng quỹ lắp bắp nói.

Lâm Nhất gật đầu, sau đó đi ra ngoài. Phía sau truyền đến âm thanh của Chân Nguyên Tử:

- Tiện nghi tiểu tử này...

Rèm cửa hất lên, một cô nương tay nâng khay gỗ đi vào.

Nàng mặc áo lông, khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt to mang theo ý cười, chính là tôn nữ của Tào chưởng quỹ Tiểu Lan.

Lâm Nhất lách người tránh đường, Tiểu Lan thẹn thùng nở nụ cười, sau đó đi vào trong.

Một trận âm thanh suồng sã vang lên, đi kèm âm thanh cụng rượu, để bước chân của Tiểu Lan vội vàng, chỉ muốn mau mau thả xuống rượu thịt, nhanh chóng rời đi.

- Cô nương này dung mạo rất xinh đẹp, ha ha! Mau tới đây để đại gia nhìn một cái!

Sa Lão Tứ mang theo hai thủ hạ ngồi một cái bàn, hắn cười dâm đãng, nhìn về phía Tiểu Lan ngoắc tay.

Tiểu Lan đỏ bừng cả mặt, vội vã thả xuống khay gỗ định rời đi, nhưng nội tâm hối hận không thôi. Vừa rồi lo lắng Tào Trụ làm không kịp, nàng mới qua hỗ trợ, ai nghĩ là nhóm người này tới chứ!

Tay lại bị người nắm lấy, Tiểu Lan càng giận dữ và xấu hổ, không nhịn được quát mắng:

- Ngươi muốn làm gì?

Trước mặt nàng là một khuôn mặt bỉ ổi dâm đãng.

Sa Lão Tứ nắm tay Tiểu Lan, không chịu bỏ ra.

- Sa gia! Sa gia! Đây là tôn nữ của ta! Xin ngài thương xót, chớ chấp nhặt với một đứa bé!

Tào chưởng quỹ vội chạy tới, che ở trước mặt Tiểu Lan, liều mạng kéo tay Sa Lão Tứ, không quên lên tiếng cầu khẩn.

- Ha ha! Đã lớn như vậy, xinh đẹp giống như mẹ của nàng! Tào lão đầu, ngươi thật có phúc khí!

Hai thủ hạ quái gở bật cười, trong tửu quán lại một trận cười vang lên.

Tiểu Lan ra sức giãy dụa, nhưng móng vuốt của Sa Lão Tứ như kiềm sắt, căn bản tránh không ra. Nàng có chút tuyệt vọng khóc lóc nói:

- Gia gia, gia gia...

Tào chưởng quỹ bất đắc dĩ, phù phù quỳ trên mặt đất. Hắn dập đầu như giã tỏi, lão lệ ngang dọc cầu khẩn nói:

- Sa gia! Lão già cầu ngài buông tha cháu gái của ta! Ngài phá huỷ mẹ nàng còn chưa đủ sao? Ngài cắt đứt chân của con trai ta, ta cũng nhận. Chỉ là hài tử còn nhỏ, cầu ngươi buông tha nàng! Lão già van xin ngài!

Cái trán của Tào chưởng quỹ đã chảy máu, khàn cả giọng, để Sa Lão Tứ dục hỏa thiêu người nhíu mày, cũng không tiếp tục bận tâm người Thiên Long phái, nhiều năm kiêu ngạo không thể kiềm được, hắn một cước đạp về phía Tào chưởng quỹ, mắng:

- Mẹ kiếp, gia gia chỉ muốn nhìn nha đầu này lớn lên như thế nào, ngươi khóc sướt mướt mất hứng, cút ngay cho ta...

Tào chưởng quỹ bị đạp lăn trên đất, gục ở dưới chân Lâm Nhất.

Lâm Nhất cúi người đỡ Tào chưởng quỹ dậy, lần này nhìn như ngã không nhẹ, cũng may áo lông khá dày, nên không có bị thương. Hắn nheo mắt lại, lẳng lặng đánh giá tình hình trong tửu quán, nhất thời cũng không vội rời đi.

- Gia gia...

Thấy Tào chưởng quỹ bị đá ngã, Tiểu Lan thê thảm gào khóc giãy dụa, nhưng vẫn tránh không thoát móng vuốt của Sa Lão Tứ.

Trơ mắt nhìn Tiểu Lan bị người lăng nhục, ánh mắt Mộc Thanh Nhi lộ ra lửa giận, muốn vỗ bàn đứng dậy, lại bị Mạnh Sơn ngăn lại. Sắc mặt Quý Thang và La Dung tái nhợt, nhưng bị vướng bởi trưởng bối bất tiện ra mặt, chỉ có thể nhẫn nại.

- Mạnh thúc thúc, vì sao không thể ra tay?

Mộc Thanh Nhi gấp đến độ nước mắt chảy ra, nàng đã rút đoản kiếm, muốn xuất thủ cứu Tiểu Lan đáng thương.

- Chúng ta đi không phải vì làm hành hiệp trượng nghĩa. Huống hồ cứu nàng nhất thời, các ngươi cứu được nàng một đời sao?

Mạnh trưởng lão không hề bị lay động, lạnh giọng nói.

- Hừ! Làm sao không thể cứu nàng một đời?

Mộc Thanh Nhi quệt mồm, mang theo không cam lòng nói. Quý Thang và La Dung nghe vậy trầm tư, sắc mặt hơi hoãn, từng người thở dài một tiếng.

- Ha ha! Bình tĩnh đừng nóng!

Chân Nguyên Tử mỉm cười nói, nhìn về phía cửa. Trong lòng đám người Mộc Thanh Nhi không rõ, theo ánh mắt hắn chỉ thấy một bóng đen đột nhiên xuyên qua rèm cửa, lao thẳng tới Sa Lão Tứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.