Vô Tiên

Chương 192: Lợn rừng hung mãnh (2)




Lâm Nhất nói.

Chân Nguyên Tử lắc đầu nói:

- Chúng không phải lợn nhà, mà là lợn rừng. Lợn rừng đều thành đàn, chọc giận một con, sẽ bị hợp nhau tấn công. Dù là mãnh hổ cũng không dám dễ dàng trêu chọc những súc sinh này!

Trong sơn cốc hẻo lánh, cao thủ Thiên Long phái ở trong chốn giang hồ oai phong lẫm liệt, đang cùng một đám lợn rừng nổi giận đối đầu.

- Mọi người đứng sát lại, từng người cẩn thận!

Mạnh trưởng lão quát to một tiếng.

Các đệ tử rút binh khí, vây thành một vòng, xe ngựa của Lâm Nhất cách lửa trại khá xa, cùng ba thầy trò Chân Nguyên Tử trái lại đứng ở ngoài vòng tròn.

Chân Nguyên Tử là cao thủ, mọi người chắc hẳn cho rằng lão đạo Bạch Vân Quan kia dư sức tự vệ. Còn Lâm Nhất, trực tiếp bị mọi người quên mất.

Con lợn rừng ăn vụng kia, nhìn thấy binh khí sáng loáng, tức giận càng sâu, chạy lùi lại bảy tám trượng, hừ hừ, xoay người súc thế, sau đó bắt đầu xung phong, trực tiếp đâm về phía tên đệ tử vừa rồi tránh né.

Sắc mặt đệ tử kia trắng bệch, đối mặt súc sinh đao thương bất nhập, chân tay hắn luống cuống.

- Tránh ra...

Nhị sư huynh Quý Thang quát to một tiếng, đã từ trong đám người nhảy lên. Hắn lướt qua đỉnh đầu đệ tử kia, trường kiếm trong tay tung một mảnh tuyết quang, đón lấy lợn rừng thế tới hung hăng.

Nhị sư huynh ra tay, để các đệ tử cùng kêu lên khen hay!

Trường kiếm Quý Thang run làm hai đóa kiếm hoa, thẳng đến hai mắt của lợn rừng. Không hổ là Nhị sư huynh, ra chiêu liền tìm chỗ yếu hại của lợn rừng.

Mắt thấy Quý Thang muốn đắc thủ, ai biết lợn rừng lao nhanh mãnh liệt lại cúi đầu, tránh thoát trường kiếm, trường kiếm đâm vào trên lưng lợn rừng, phát ra thanh âm vang vọng.

Trong lòng Quý Thang biết không tốt, vội thu chiêu đổi thức, thời điểm thân hình xoay chuyển, chỉ thấy một đôi răng nanh sắc bén đâm tới, con mắt màu đỏ tươi lom lom nhìn mình. Hắn không dám thất lễ, giống như diều hâu xoay người, nhẹ rơi ở một bên, tránh thoát một đòn trí mạng của lợn rừng.

Dù Nhị sư huynh không đắc thủ, nhưng lâm nguy không loạn, chuyển nguy thành an, rất có phong độ cao thủ, để các đệ tử luôn miệng khen hay!

Sắc mặc Mạnh Sơn nhìn không tốt, ở trước mặt người ngoài, một đám cao thủ ngay cả súc sinh cũng không đối phó được, mặt mũi cũng mất hết.

- Súc sinh, muốn chết!

Mạnh Sơn quát một tiếng, thân hình dần lên cao, lướt qua các đệ tử, một chưởng vỗ tới lợn rừng.

Lợn rừng đang mài hàm răng, tìm đối thủ kế tiếp, thấy Mạnh trưởng lão đánh tới, thân thể cường tráng cong xuống, muốn xung phong.

Mạnh trưởng lão đã đến trước mặt, đơn chưởng né qua răng nanh của lợn rừng, mạnh mẽ vỗ vào cổ nó.

- Ngao...

Lợn rừng phát sinh tiếng hét thảm thê lương, bị chưởng lực cương mãnh của Mạnh trưởng lão đánh bay ra xa hơn một trượng.

Lợn rừng té rớt trên đất, lại lăn hai vòng, không ngờ bốn vó chống đất, gian nan đứng lên.

Miệng mũi lợn rừng mang theo vết máu, dĩ nhiên bị thương không nhẹ.

- Chưởng lực thật mạnh!

Chân Nguyên Tử thở dài nói.

Con lợn rừng này sợ là không dưới ba trăm cân, bị một chưởng đánh bay hơn một trượng, có thể tưởng tượng được, chưởng kia của Mạnh Sơn một đủ để khai bia liệt thạch.

Nhưng lợn rừng cũng rất cường hãn, một thân da lông đao thương bất nhập, hơn nữa da thịt cũng dày như vậy, bị đánh trúng một chưởng, dù là người cũng tức khắc mất mạng, lại còn có thể đứng lên.

Mạnh Sơn một chưởng đánh bay lợn rừng, thấy nó lại đứng lên, đôi mắt nhỏ như nhiễm huyết đỏ chót. Hắn cũng buồn bực trừng mắt, vốn định một chưởng đập chết lợn rừng này, ai biết trêu đến súc sinh kia phát điên.

- Mạnh thúc thúc, ngươi mau nhìn...

Mạnh trưởng lão tuỳ theo tiếng hô của Mộc Thanh Nhi nhìn tới, trong lòng rùng mình. Xa xa còn có hơn mười con lợn rừng, từng con hừ hừ, lông mao dựng thẳng, thân thể chậm rãi trở nên thô lớn, đảo mắt đã giống như viên cầu, không đợi mọi người kinh hãi, đã bắt đầu xung phong.

Một đệ tử không kịp tránh, đang định cầm kiếm ngăn cản, lại rên lên một tiếng, bị lợn rừng va bay ra ngoài.

Viên cầu rơi xuống đất lăn hai vòng, lông mao nổ tung, lại biến thành một con lợn rừng, răng nanh thật dài, ngao ngao kêu loạn, đánh về phía mọi người.

Đảo mắt, một hồi người thú hỗn chiến bắt đầu!

Các cao thủ Thiên Long phái đối mặt một đám súc sinh, có vẻ rất luống cuống tay chân.

Trường kiếm sắc bén, chiêu thức tinh diệu, nhưng những lợn rừng kia cơ linh, hung mãnh, đao thương bất nhập, trường kiếm không còn đất dụng võ. Mọi người cũng không có chưởng lực như Mạnh trưởng lão, chỉ có thể vung vẩy trường kiếm, ở trên người từng con lợn rừng phát điên đâm loạn chém lung tung, trái lại khiến cho chúng càng phát điên.

Ngay cả Quý Thang và La Dung cũng không có biện pháp, cũng may những đệ tử này khinh công không tầm thường, nhất thời không giết nổi lợn rừng, cũng không có bị răng nanh sắc bén đâm trúng.

...

Trước mắt hỗn loạn làm Mạnh Sơn tức giận. Ngủ mơ mới tỉnh, liền cùng những súc sinh này đánh nhau, đây là chuyện trưởng lão môn phái cần làm sao? Cuối cùng cũng đập chết lợn rừng gây sự, nhưng chung quanh tán loạn, lợn rừng đấu chí dồi dào, để lông mày hắn nhíu chặt.

...

Quý Thang cùng một con lợn rừng đọ sức, trường kiếm chỉ đâm bốn vó của lợn rừng. Con lợn rừng kia cả người đẫm máu, bị La Dung đâm thật sâu vào tai mới ngã chổng vó, phát sinh gào thét chói tai, bốn vó vẫn còn đạp loạn, không chịu chết hẳn.

Hai người lại vội vàng bổ mấy kiếm, nhìn lợn rừng trước mắt không động đậy được nữa, Quý Thang và La Dung cầm trường kiếm hưng phấn, lúng túng nhìn nhau, cười khổ lắc đầu.

...

Nhìn hỗn chiến trước mắt, Lâm Nhất cũng âm thầm lắc đầu.

Người thú giằng co chỉ là tạm thời, những lợn rừng nổi giận này, cuối cùng sẽ bị tàn sát từng cái. Tâm trí của ngươi có thể bù đắp khí lực không đủ, huống hồ đây là một nhóm cao thủ võ công cao cường, hơn nữa am hiểu sát phạt chi đạo!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.