Vô Tiên

Chương 190: Không đường về (2)




Chân Nguyên Tử khẽ cười nói.

Lâm Nhất im miệng, không nói được lời nào.

Trong cốc đã không còn thi hài, chỉ có trên đất từng mảnh từng mảnh huyết hồng, loang lổ bắt mắt, như chứng minh vừa rồi có một trường giết chóc.

Mạnh Sơn đi tới trước mặt Chân Nguyên Tử, áy náy nở nụ cười, ôm quyền nói:

- Vừa mới quấy nhiễu đạo trưởng. Hôm qua đạt được tin báo, đã biết nhóm tặc nhân này lòng mang ý đồ xấu, nên hôm nay ra tay trừng phạt, trước đó không báo cho đạo trưởng, mong đạo trưởng thứ lỗi!

Chân Nguyên Tử khẽ cười nói:

- Mạnh trưởng lão không cần như vậy! Tiền đồ xa xôi, khúc chiết nảy sinh, cũng là lão đạo không muốn nhìn thấy, nghiêm trị tặc nhân là không thải, mới có thể kinh sợ bọn đạo chích. Chỉ tiếc, lão đạo không hiểu rõ chân tướng, tâm có do dự, không thể ra tay, ngược lại để Mạnh trưởng lão chê cười

- Đạo trưởng nói chuyện, Mạnh mỗ thích nghe!

Mạnh Sơn cười ha ha rời đi. Chân Nguyên Tử nụ cười không thay đổi, khí độ thong dong.

Lâm Nhất thầm nói, Mạnh trưởng lão nhìn như tục tằng hào phóng, nhưng tâm cơ không thua lão đạo này. Những người từng trải này, không một người là dễ đối phó.

Diêu Tử mang theo trường kiếm dính huyết, từ bên người Lâm Nhất ngẩng đầu đi qua, tựa như khoe khoang múa kiếm hoa, một chuỗi máu tươi bắn qua đây.

Lâm Nhất cúi đầu chỉnh lý xiêm y, làm như vô ý, nhưng vừa vặn tránh thoát máu tươi ô nhiễm.

Sắc mặt Diêu Tử hơi ngạc nhiên, vận khí của tiểu tử thối này không tệ!

...

Xe ngựa chầm chậm, Nguyên Phong và Nguyên Thanh không chịu nổi xóc nảy, phải xuống xe bộ hành. Hai người tự nhận rất cao, xem thường lui tới với mọi người. Người Thiên Long phái cũng không thích hai người này kiêu ngạo. Nguyên Phong cùng Nguyên Thanh chỉ có thể ở cạnh xe ngựa của sư phụ và Lâm Nhất.

- Sư phụ, võ công của chúng ta so với những đệ tử này, cao thấp như thế nào?

Nguyên Thanh không nhịn được hỏi.

Chân Nguyên Tử lắc đầu nói:

- Tranh cường háo thắng, đó là thua trước. Mặc dù võ công không kém, nhưng lòng dạ táo bạo, tâm thần bất ổn, thì làm sao có thể thi triển ra công lực của mình. Như vậy chưa giành thắng lợi liền đã thất bại!

Sắc mặt Nguyên Thanh đỏ bừng nói:

- Sư phụ giáo huấn, đệ tử ghi nhớ rồi!

- Sư phụ, ngài cũng nói một câu công đạo a! Nếu không lòng sinh ma chướng, cũng bất lợi cho võ đạo tăng lên!

Nguyên Phong không phục nói.

Chân Nguyên Tử trầm giọng nói:

- Người tu đạo, nghĩ không giống người thế tục, càng nên tâm niệm hiểu rõ. Tâm chướng từ tâm mà lên, cớ gì tự tìm phiền não? Vi sư nói câu công đạo, võ công hai người các ngươi, không kém bất luận người nào trong bọn hắn. Chỉ là tâm tính của các ngươi rơi xuống tiểu thừa, uổng là người xuất gia tu đạo!

Nguyên Phong gãi đầu, cười hì hì:

- Đồ nhi biết sai rồi!

- Biết sai có thể thay đổi, này là chuyện tốt! Lão đạo, ngươi thu hai đồ đệ tốt!

Lâm Nhất thình lình bốc lên một câu, để Chân Nguyên Tử dở khóc dở cười. Một xa phu còn trẻ như vậy, nhưng lão khí hoành thu (*như ông cụ non), giờ giúp mình giáo huấn đồ đệ rồi.

Nguyên Thanh trừng mắt:

- Tiểu tử, có phần ngươi nói chuyện sao?

Trên mặt Nguyên Phong cũng mang theo không cam lòng, mắt lạnh căm tức nhìn Lâm Nhất.

Lâm Nhất ngồi ở càng xe, không giơ roi, cũng không giục ngựa, theo xe lung lay đầu, nhẹ giọng nói:

- Ta cùng lão đạo nói chuyện, ngươi lại chõ miệng vào?

Khuôn mặt của Chân Nguyên Tử có chút cứng ngắc, lộ ra bất đắc dĩ.

- Sư phụ ta là người cỡ nào, há là ngươi có thể so sánh!

Nguyên Thanh tức giận nói.

- Sư phụ ngươi không phải là dạy hai đồ đệ sao? Cần như vậy sao!

Lâm Nhất nói thầm một câu. Dọc theo đường đi cùng lão đạo này đấu võ mồm, hắn cũng quen rồi, đối với hai đồ đệ của đối phương, càng không nhìn mặt mũi.

- Ngươi một xa phu, sao biết phong độ cao nhân trong chốn giang hồ, sư phụ ta là người trong giang hồ kính ngưỡng!

Nguyên Thanh nhấc lên sư phụ, thần sắc lộ ra ngạo khí và tự hào.

- Vậy ta cũng có đồ đệ! Ta cũng là cao nhân a!

Nguyên Thanh này không giống người bình thường trong giang hồ, tính tình thẳng thắn hơn rất nhiều, tuy Lâm Nhất lạnh ngôn đối mặt, nhưng có ý trêu chọc.

Nguyên Thanh cười lên, lắc đầu nói:

- Ngươi cái tiểu tử này, nói năng bậy bạ, chưa từng nghe nói, xa phu còn có đệ tử !

Lâm Nhất hừ một câu:

- Có tin hay không là tùy ngươi!

Nhưng Chân Nguyên Tử vuốt râu cười nói:

- Tiểu tử, ngươi có đồ đệ, có lẽ lão đạo sẽ tin. Chỉ là đồ đệ ngươi bây giờ tuổi mới bao nhiêu? So với hai đệ tử vô dụng của lão đạo, thì lại như thế nào?

Xem ra đồ đệ của mình là chiếm không được tiện nghi, Chân Nguyên Tử không thể làm gì khác hơn là ra tay, trêu đùa đối phương.

Lâm Nhất liếc mắt nhìn Chân Nguyên Tử nói:

- Đồ đệ của ta năm nay mười một tuổi, ngươi lấy đồ đệ hơn hai mươi tuổi của mình so với đồ đệ mười một tuổi của ta. Lão đạo a, ngươi không hổ là có phong độ cao nhân. Bất quá ngươi chớ đắc ý sớm, sau bốn năm năm nữa, hai đồ đệ của ngươi cộng lại, cũng không phải đối thủ của đồ đệ ta!

Nghe Lâm Nhất nói rất trôi chảy, Chân Nguyên Tử không khỏi xoay người lại nói:

- Ngươi thật có đồ đệ?

Lâm Nhất lay động thân thể, khóe miệng cong lên nói:

- Lâm Nhất ta còn chưa từng nói dối. Lời thật cho rằng lời nói dối tới nghe, cũng chỉ có cao nhân như lão đạo ngươi mà thôi!

Nguyên Phong trách mắng:

- Ngươi đừng bất kính với sư phụ ta, coi sư huynh đệ ta không có ở đây sao?

Khóe mắt của Lâm Nhất liếc chéo, hừ nói:

- Sư phụ ngươi tự xưng lão đạo, liên quan quái gì tới ta? Ta gọi Lâm Nhất, cũng không tự xưng tiểu tử thúi. Bị thầy trò ngươi chiếm bao nhiêu tiện nghi không nói, ngươi còn ra vẻ ủy khuất. Khi đồ đệ của ta không ở bên người, liền bắt nạt ta như thế sao?

Chân Nguyên Tử dở khóc dở cười, Lâm Nhất này không nói thì thôi, một khi mở miệng liền không tha người. Lại chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, miệng lưỡi lại lợi hại không thua ai a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.