Vô Tiên

Chương 182: Trước khi đi (2)




- Lâm huynh đệ, hành trình rất dài, cẩn thận một chút!

Sắc mặt Hồ Vạn ngưng trọng.

Văn Luân vỗ vỗ bả vai Lâm Nhất, than thở:

- Lâm lão đệ, đừng quên mọi người!

Lâm Nhất nhìn ba người trước mắt, hơn nửa năm chung đụng, rõ ràng ở trước mắt.

- Ba vị huynh trưởng cũng bảo trọng...

Ngọa Long Cốc.

Một con chim diều hâu xoay quanh ở trên không, thỉnh thoảng phát sinh vài tiếng lệ minh, sắc bén mà cao vút!

- Lâm sư đệ, chuyện gì gọiba người chúng ta tới đây?

Tương Phương Địa hỏi.

Ba người bị Lâm Nhất mang đến Ngọa Long Cốc, trong lòng biết nhất định có việc.

- Sáng sớm ngày mai ta phải theo đệ tử nội môn đi xa...

Lâm Nhất nhìn ba người, nhẹ giọng nói.

Tương Phương Địa cười nói:

- Ra ngoài tốt, luôn ở trong Cửu Long Sơn, ai cũng sẽ bị đè nén. Ha ha! Chỉ tiếc chúng ta không có vận khí tốt này!

Khóe miệng Lâm Nhất hơi vểnh lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía ba người.

Đại Viễn Hải do dự một chút, cẩn thận hỏi:

- Chẳng lẽ Lâm huynh đệ từ đây trời cao biển rộng?

Hứa Nguyệt một mực cẩn thận lắng nghe, suy tư nhìn chằm chằm Lâm Nhất, vành mắt đỏ lên!

Tương Phương Địa thu hồi nụ cười, kinh ngạc hỏi:

- Lâm huynh đệ, ngươi gọi chúng ta tới đây, là có ý này sao?

Lâm Nhất than nhẹ một tiếng, nhìn ba người gật đầu nói:

- Chúng ta giao hảo, Lâm Nhất không đành lòng lừa dối. Ngày mai từ biệt, sau này hẳn không gặp lại nữa...

Đại Viễn Hải thở dài một tiếng, cúi đầu không nói. Tương Phương Địa vội nắm bả vai Lâm Nhất, không dám tin tưởng hỏi:

- Lâm sư đệ lời ấy là sao?

Lâm Nhất cũng vỗ vỗ cánh tay của Tương Phương Địa, nhẹ giọng nói:

- Ngày mai phải rời khỏi Cửu Long Sơn, rời khỏi ba vị bằng hữu. Lâm Nhất tâm rất không muốn! Chỉ là, ta có con đường của mình phải đi!

Hứa Nguyệt hai tay che mặt, thân thể run rẩy, khóc thút thít. Lâm Nhất đi tới trước mặt Hứa Nguyệt nói:

- Hứa sư muội, ta từng hỏi ngươi, ngươi tin ta không!

Hứa Nguyệt nước mắt mông lung, vội vã nói:

- Tiểu muội tin sư huynh !

Lâm Nhất gật đầu nói:

- Ta nói có một ngày, sư muội cũng có thể luyện khinh công cao tuyệt kia!

Nói xong hắn từ trong lòng móc ra một quyển sách mỏng manh, nhìn Tương Phương Địa và Đại Viễn Hải ra hiệu nói:

- Hai người các ngươi cũng lại đây, sách trong tay của ta, là mấy ngày nay làm tốt, giao cho ba người các ngươi tu tập!

Hứa Nguyệt tiếp nhận sách, ánh mắt không rõ, sau đó kinh hỉ, mang theo lo lắng thất thanh nói:

- Long Hành Cửu Biến, đây là Long Hành Cửu Biến vang danh thiên hạ?

Tương Phương Địa và Đại Viễn Hải vội vây quanh sách quan sát, thấy nét mực vẫn mới, trong sách có bộ pháp cùng công pháp tỉ mỉ, lấy ánh mắt của ba người, chỉ có khinh công cao minh nhất thiên hạ, mới có bộ pháp và công pháp kỳ diệu như vậy.

Một lát sau, ba người thu hồi ánh mắt lưu luyến, kinh ngạc nhìn Lâm Nhất.

Hơi trầm ngâm, Lâm Nhất mỉm cười nói:

- Đây là ta trong lúc vô tình thu được, trải qua sửa chữa bổ khuyết, công pháp này coi như không tệ!

Khinh công tuyệt đỉnh vang danh thiên hạ, ở trong mắt Lâm Nhất chỉ có thể coi là không tệ.

- Công pháp này phải tránh ngoại truyện. Ở trong Thiên Long phái càng phải cẩn thận, không phải đệ tử nội môn không tập được Long Hành Cửu Biến. Nếu như bị trưởng lão nội môn, hoặc chưởng môn phát hiện, tiền cảnh của bọn ngươi đáng lo!

Lâm Nhất nhắc nhở ba người.

Lúc này ba người mới chợt hiểu, Tương Phương Địa vội mang theo hưng phấn nhìn Hứa Nguyệt nói:

- Công pháp này là Lâm sư đệ lưu cho sư muội, sư muội thu là được, chờ ba người chúng ta rời khỏi Thiên Long phái, lại tu tập cũng không muộn!

Đại Viễn Hải cũng gật đầu nói:

- Như vậy là ổn thỏa nhất!

Hứa Nguyệt nhìn Lâm Nhất.

- Lâm sư huynh, tiền đồ khó lường, phải bảo trọng! Chớ quên Hứa Nguyệt...

Hai gò má của Hứa Nguyệt đỏ bừng, trong con ngươi tất cả đều là lưu luyến!

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.