Vô Tiên

Chương 17: Họa này theo (1)




Dưới vách đá phía bắc đỉnh Tiên Nhân, trong sơn động được cành lá rậm rạp che phủ phía ngoài có một thiếu niên đang ngồi xếp bằng.

Hai mắt cậu nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc đỏ, từng giọt mồ hồi xuất hiện, trong thoáng chốc đã bốc hơi hòa vào trong trời đất, bao phủ quanh người của thiếu niên, quá trình này không ngừng được lặp lại như vậy... Không biết là qua hơn vạn năm, hay mới chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, Tiểu Nhất cảm giác mình đã tỉnh lại.

Sơn động vẫn như trước, một mũi tên với đầu bằng thép lóe lên ánh sáng màu bạc đặt ở bên cạnh mình. Vài tia sáng xen qua kẽ lá chiếu vào cửa động, trong cành cây dày đặc vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng mùi thơm khác thường thoang thoảng tới. Sáu trái cây chưa chín lại có thêm chút khí tức liên kết cùng tâm mạch của mình...

Trong giây lát, cảm giác của Tiểu Nhất trở lại trên người mình... Hai hàng lông mày đau đớn... Lần này cậu thật sự tỉnh rồi...

Cậu khó nhọc cố mở mắt ra, cảm giác trên mặt dường như phủ một lớp dầu trơn, nhớp nhúa.

Thiên địa trước mắt rõ ràng như vậy, cách đó không xa là con chim bay qua, cánh vỗ linh hoạt như vậy. Trong bụi cây có lá mới mọc ra, nhị hoa trong đóa hoa đều rõ ràng ở trước mắt, âm thanh lọt vào tai đầy sinh động. Trong vòng mười trượng quanh người, dường như chỉ cần cậu muốn thì có thể quan sát kỹ từng hạt bụi, mỗi làn gió lướt qua cũng không thoát khỏi sự phát hiện của cậu.

Tiểu Nhất cứ ngồi yên như vậy dường như đã trải qua mấy đời...

Cậu nhớ lại tất cả những gì xảy ra trong cơ thể mà không nhịn được rùng mình.

Khi cúi đầu quan sát bản thân, cậu thấy áo đạo sĩ cáu bẩn không chịu nổi, toàn thân phủ một lớp bẩn đen như mỡ bò, ngửi mũi vừa chua vừa thối. Tiểu Nhất há hốc miệng và khẽ xoa khuôn mặt của mình, cố chậm rãi lấy lại tinh thần.

Có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Mình còn có thể nhìn thấy mình. Lẽ nào đây là một giấc mơ hão huyền? Đồng tử của Tiểu Nhất chuyển động, ngây thơ hồi tưởng lại tất cả những gì từng phát sinh.

Con mắt cậu khép hờ, làm tâm thần hợp nhất, mơ hồ cảm giác giữa hai hàng lông mày, ở sâu bên trong ấn đường có một quầng sáng chừng hạt đậu nhảy lên. Ngay lập tức, quầng sáng yên tĩnh trở lại, dần dần hình thành một tia dao động tản về phía xung quanh...

Cậu thu hết tất cả mọi thứ trong sơn động, bao gồm bên trong gian phòng đá cũng thấy rõ ràng. Trong lòng vừa nghĩ tới chuyện nhìn ra ngoài động. Ha ha! Rất thần kỳ. Sáu quả ẩn dưới tán cây cũng bị cậu nhìn thấy, từng mạch lá xanh cũng không sót. Tiểu Nhất muốn nhìn xa hơn lại chợt thấy đầu óc choáng váng, có cảm giác tâm thần chống đỡ hết nổi.

Chân mày Tiểu Nhất nhướng lên, chậm rãi thu hồi tâm niệm và kiểm tra bản thân, cảm nhận kỳ diệu vẫn chậm rãi dâng lên. Tất cả xương cốt, kinh mạch trên người đều lần lượt sáng lên, xương cốt trắng óng ánh, kinh mạch ngưng thực, chỗ đan điền ở dưới bụng còn có một vòng không khí dày đang chậm rãi lưu chuyển, từng tia liên hệ với kinh mạch toàn thân.

Đây là... Đây là “quan sát bên trong” khi tu luyện sâu về nội công mới có mà sư phụ đã nói sao? Công pháp tu luyện duy nhất mà mình có chỉ là khẩu quyết Huyền Nguyên. Chẳng lẽ là... Tiểu Nhất vội vàng ngồi xếp bằng bất động, tay kết tâm ấn, đọc khẩu quyết Huyền Nguyên, vận chuyển khí tức theo khẩu quyết tâm pháp.

theo khí tức của Tiểu Nhất phun ra nuốt vào, khẩu quyết Huyền Nguyên luyện tám năm không có động tĩnh gì, cuối cùng lại chuyển động mạnh ở bên trong thân thể cậu!

Tiểu Nhất cảm nhận được trong thiên địa dường như có một tia khí cơ như có như không linh hoạt, theo cơ thể, theo mỗi sợi lông, cọng tóc hút vào trong cơ thể, cuốn vào khối không khí ở vùng đan điền, lại theo kinh mạch tràn về phía khắp cơ thể, không ngừng di chuyển khắp nơi.

Tiểu Nhất rất vui mừng! Đây giống như tầng thứ nhất của khẩu quyết Huyền Nguyên đại thành vậy!

Ở Huyền Nguyên Quan trăm ngàn năm qua không có người nào hiểu thấu khẩu quyết Huyền Nguyên, lại bị mình luyện đến tầng một đại thành. May mắn đột nhiên rơi xuống làm cho cậu cảm thấy mình ngốc rồi!

Tiểu Nhất dừng ngồi tĩnh tọa, miệng hơi hé ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu hiện rõ đôi mắt đen sáng rực chớp động đầy vui sướng. Cậu cảm giác được trong cơ thể của mình đầy sức lực, dường như một quyền có thể đánh chết một con sói, nhún chân là có thể lao lên trời.

Cậu lại mừng rỡ cảm nhận biến đổi lớn long trời lở đất trong cơ thể, từ đầu tới chân, từ bên trong ra ngoài...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.