Vô Tiên

Chương 169: Hãnh diện (1)




Thời điểm ba người Hồ Vạn và Lục Thụ triền đấu, Lâm Nhất trước sau đứng ở một bên quan sát. Trong ngày thường ba người cãi cọ đấu võ mồm, giống như oan gia tập hợp, nhưng khi gặp kẻ thù, lại có thể chung một phe, thể hiện ra tình nghĩa của ba người sâu đậm.

Đối mặt Lục Thụ cường hãn và uy danh hiển hách, ba người hồn nhiên không để ý bản thân nhỏ yếu, dứt bỏ khiếp đảm trong nội tâm, loại khí thế này thật làm người kính nể. Mình cũng từng ra tay giáo huấn bọn họ, bất quá sau lần đó mọi người tâm không khúc mắc, ở chung rất tốt, đủ thấy tâm tính của ba người không xấu.

Ra trận phụ tử binh, đánh nhau anh em ruột. Huynh đệ tình thâm, nhưng cũng không phải đối thủ của Lục Thụ, Lâm Nhất từ lâu đặt ở trong mắt. Vốn định để ba người và Lục Thụ đánh một phen, như vậy coi như thôi, mình không cần thiết ra tay. Đánh sưng mặt sưng mũi, đối với những đệ tử Ngoại Sự đường này, cũng không tính là chuyện gì ghê gớm.

Nhưng thời điểm Lục Thụ trầm eo xuống, Lâm Nhất liền biết Trầm Đinh phải gặp tai ương. Thấy đối phương giơ lên khuỷu tay, trong lòng hắn rùng mình, thầm nghĩ Lục Thụ làm người hiểm ác, không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, dưới chân hơi động, liền đến phía sau của hắn.

Khuỷu tay Lục Thụ nện xuống, chỉ cảm giác cánh tay căng thẳng, một cỗ đại lực kiềm chế khuỷu tay của hắn, làm nó không thể xuống thêm một ly, trong lòng hắn kinh ngạc, vội vàng nhìn lại.

Chính là Lâm Nhất đúng lúc chạy tới, tay trái nâng đỡ cánh tay của Lục Thụ, tay phải nắm lấy bả vai của Trầm Đinh, hai tay nhẹ nhàng kéo một cái, liền tách hai người ra.

Lục Thụ cảm thấy cả người nhẹ đi, vội vàng cách xa ra hơn hai trượng, thời điểm rơi xuống đất, bộ pháp thu không kịp, đặt mông ngồi ở trong tuyết đống.

Trầm Đinh vẫn đang dùng sức, căn bản không biết nguy cơ ập lên đầu, lúc này vai tê rần, không khỏi buông tay ra, muốn giãy dụa, nhưng thấy là Lâm Nhất, mới ngượng ngùng coi như thôi.

Hồ Vạn và Văn Luân thở dài một hơi, thầm nghĩ Lâm sư đệ rốt cục ra tay rồi. Ba người Hồ Vạn biết Lâm Nhất không đơn giản, khí lực rất lớn, bốn người đồng thời triền đấu với Lục Thụ, hẳn sẽ không lỗ lả, trước lúc động thủ, dù không nắm chắc, nhưng ba người vẫn coi Lâm Nhất là chỗ dựa của Xa Mã đại viện.

Cũng may thời khắc mấu chốt, Lâm Nhất không để các huynh đệ thất vọng. Hai người sớm quên mất vừa rồi không thể tả, vui cười hớn hở nhảy qua, cùng Lâm Nhất đứng chung một chỗ.

Oán hận nhìn chằm chằm bốn người, Lục Thụ chậm rãi bò dậy.

Tuy chẳng biết tại sao sẽ ngã sấp xuống, nhưng lại biết là thiếu niên trước mắt ra tay. Trên người Lục Thụ không có việc gì, cho rằng đối phương không thể gây thương tổn được mình. Ngón tay của hắn chỉ Lâm Nhất mắng:

- Ngươi tiểu tử thối này, dám ra tay đánh lén, cút lại đây cho ta, để ta thay cha mẹ ngươi giáo huấn ngươi một chút!

Sắc mặt Lâm Nhất trầm xuống, giơ tay ra hiệu ba người Hồ Vạn lui về phía sau.

Tuy ba người nóng lòng muốn thử, nhưng cũng có tự mình biết mình, vội lui về phía sau vài bước.

Ánh mắt Lâm Nhất băng hàn, lạnh lùng nhìn Lục Thụ nói:

- Ngươi không niệm tình đồng môn, cậy mạnh lăng nhược; không biết trời cao đất rộng, tùy ý nói lời vũ nhục! Ngươi không phải cao thủ của Ngoại Sự đường sao? Ta làm người chăn ngựa, hôm nay cũng thay cha mẹ ngươi giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi biết cái gì gọi là nhân nghĩa liêm sỉ!

Lâm Nhất nói để Lục Thụ thẹn quá thành giận, hắn nộ quát một tiếng.

- Một tên nuôi ngựa, cũng dám nói năng ngông cuồng, ta đánh chết phế vật ngươi!

Lời còn chưa dứt, thân thể Lục Thụ nhảy lên, vung quyền đánh về phía Lâm Nhất.

Thấy song quyền của đối phương đánh ra tầng tầng quyền ảnh, bao bọc tiếng gió nhào tới trước mặt, Lâm Nhất nhướng mày, cánh tay triển khai, tiện tay sử dụng Phàn Long Phụ Phượng.

Lục Thụ thấy Lâm Nhất dùng là Thiên Long quyền, không khỏi cười lạnh một tiếng, song quyền phân ra, biến thành song chưởng, một trước một sau đánh về phía ngực Lâm Nhất.

Lâm Nhất không chút hoang mang, lại một chiêu Kiểu Nhược Kinh Long, dễ dàng hóa giải chiêu thức của đối phương.

Lục Thụ không khỏi ngạc nhiên, chiêu chưởng pháp này của mình, vốn không phải Kiểu Nhược Kinh Long có thể hóa giải, nhưng đối phương sử dụng rõ ràng là Thiên Long quyền, đây là vì sao? Thấy chiêu thức không có tác dụng, song chưởng lại biến chiêu, vọt đến bên cạnh Lâm Nhất, mạnh mẽ chụp vào hông đối phương.

Võ công của Lục Thụ ở trong các đệ tử của Ngoại Sự đường, xác thực thuộc về người xuất sắc, chiêu thức thay đổi khó lường, hơn nữa ra tay tàn nhẫn, sau khi hai chiêu thất thủ, liền thi tuyệt chiêu. Hắn chỉ muốn đánh bại đối phương, không thèm để ý cái khác!

Thiên Long quyền trải qua Lâm Nhất chỉnh sửa, vượt xa quá khứ, do hắn dùng ra, chiêu thức càng chất phác huyền diệu.

Kẽ hở trong mỗi một chiêu mỗi một thức của Lục Thụ, đều bị Lâm Nhất nhìn ở trong mắt, Thiên Long quyền ứng đối càng như trời tự sinh ra.

Hững hờ sử dụng Long Hành Hổ Biến, đã niêm phong lại song chưởng của Lục Thụ.

Trong lòng Lục Thụ ngạc nhiên, quyền pháp của đối thủ, mình không thể lại quen thuộc hơn, nhưng sao chiêu thức của mình thường ngày sắc bén, bây giờ lại bó tay bó chân.

Dưới chân liên tục, Lục Thụ vây quanh Lâm Nhất nhanh quay ngược trở lại, song quyền như mưa đánh ra. Một đệ tử nuôi ngựa, nói vậy hẳn cũng chỉ biết Thiên Long quyền. Dựa vào quyền pháp này, ta nhìn ngươi có thể chống bao lâu.

Đối mặt quyền ảnh như mưa, Lâm Nhất đúng như dự đoán sử dụng chiêu tiếp theo. Ba người Hồ Vạn tự nhiên nhận biết Thiên Long quyền. Thật không ngờ Thiên Long quyền chiêu thức đơn giản, lại cũng có thể chống lại thế tiến công điên cuồng của Lục Thụ.

- Nhị Long Hí Châu...

Ba người không nhịn được hô lên chiêu thức.

Song quyền của Lâm Nhất quơ tới, liền từ trong quyền ảnh bay nhanh, vừa vặn đánh về phía cổ Lục Thụ.

Lục Thụ nghĩ không hiểu, hai nắm đấm này là làm sao xuyên qua quyền ảnh đến trước mặt mình. Hắn không kịp né tránh, chỉ có thể ngăn trở. Ai biết song quyền của Lâm Nhất loáng một cái, biến thành chỉ một quyền, đột nhiên đánh về phía trán của hắn.

- Được! Long Môn Điểm Ngạch...

Ba người Hồ Vạn ở một bên lớn tiếng khen hay.

Đối với chiêu này, Lục Thụ có vô số biến chiêu có thể hóa giải, nhưng giờ khắc này lại thi triển không ra, trơ mắt nhìn nắm đấm đến trước mặt, hắn trốn cũng không tránh khỏi.

Bành...

Đầu óc Lục Thụ choáng váng, như có sấm rền nổ vang, mắt tối sầm lại, bay ngược về phía sau hai ba trượng. Lại bành một tiếng, hắn mạnh mẽ rơi vào trong đống tuyết hôn mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.